
ng đầu lên nhìn Thiệu Chẩn, trong lòng ngoại trừ khẩn trương, vẫn là khẩn trương, lại rất ngọt ngào.
Sau cơn mưa trời lại sáng, gió mát rất dễ chịu, trên đường cái người đến người đi.
Ninh nhi cảm thấy, mình và người mình đang nắm tay, là hai người hạnh phúc nhất cõi đời.
Nàng không nhịn được liên tiếp liếc trộm Thiệu Chẩn, hắn không nhìn nàng, nhưng bên sườn mặt, khóe môi lại uốn lên một đường cong nhu hòa.
Đến khách điếm gửi xe ngựa, Thiệu Chẩn trả tiền, lấy xe nhưng tiếp theo lại dừng lại.
Như cố lấy hết dũng khí, hắn quay đầu lại, nhìn Ninh nhi.
Ninh nhi cũng nhìn hắn, mặt đỏ ửng lên, hai mắt đưa tình.
"Ninh nhi. . . . . ." Thiệu Chẩn muốn nói rõ ràng, lại cảm thấy miệng lưỡi cứng như đá, "Mới vừa. . . . . . Ừ, ngươi muốn như thế nào?"
Ninh nhi trên mặt càng đỏ hơn, môi giật giật, quay đầu né tránh: "Ta. . . . . ."
Thiệu Chẩn thầm chửi mình ngu ngốc, chẳng lẽ muốn một cô gái mở miệng tỏ tình trước? Hắn liền cảm thấy bạo dạn, vội nói: "Ninh nhi, ngươi hãy nghe ta nói. Ta thích ngươi, vẫn luôn thích, nếu như ngươi phải . . . . . Ninh nhi, ta nói rồi ta sẽ dẫn ngươi đi tìm cậu, cũng đã nói tương lai ta sẽ về Thành Đô, nếu là. . . . . . Nếu ngươi tìm được cậu, ngươi có nguyện ý cùng đi Thành Đô với ta không?"
Ninh nhi cảm thấy mặt mũi bị cháy sạch, tim cũng sắp nhảy ra khỏi ngực rồi. Nàng ngập ngừng nhỏ giọng nói: "Nếu ta không tìm được cậu thì sẽ không thể theo ngươi đi Thành Đô à?"
Thiệu Chẩn dở khóc dở cười: "Dĩ nhiên cũng sẽ đi, vô luận ngươi có thể tìm được cậu hay không, ta đều dẫn ngươi đi. . . . . . Ninh nhi, ngươi muốn đi đâu, ta sẽ dẫn ngươi đi nơi đó!"
Nghe được lời này thì mặt đỏ, tai hồng, tim cũng ấm áp, Ninh nhi hơi mím môi, nhịn không được bật cười.
Thiệu Chẩn thấy nàng cười, trong lòng như nở hoa. Nhưng hắn vẫn nắm chặt tay Ninh nhi, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nguyện ý không?"
Ninh nhi mặt đỏ giống như quả đào chín, trong lòng lại chợt nhớ tới những lời hắn và Tào Mậu nói ngày hôm qua.
Nàng nháy mắt mấy cái: "Nếu là ta tìm được cậu, cậu ta không không đồng ý thì làm thế nào?"
Thiệu Chẩn sững sờ, mỉm cười.
Hắn không ngờ Ninh nhi sẽ nghĩ tới điều này, suy nghĩ một chốc, Thiệu Chẩn nghiêm túc nói: "Ta sẽ làm cho cậu ngươi đồng ý. Ninh nhi, có lẽ ta cũng chẳng có gì, nhưng ta sẽ cố gắng làm một người xứng với ngươi. Khi đó, cậu ngươi thấy ta so với người khác đều tốt, coi như không muốn, cũng đành phải gả ngươi cho ta."
Ninh nhi bị hắn một phen ngụy biện chọc cho buồn cười, giận hắn nói: "Cậu ta còn chưa tìm được, ngươi đã thay hắn nghĩ rồi."
Thiệu Chẩn không nói lời nào, nóng bỏng nhìn chăm chú vào nàng.
Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười, thậm chí mỗi lần nàng trừng hắn, giáo huấn hắn, đều làm cho hắn cảm động không dứt.
"Vậy ngươi đồng ý không?" Hắn chấp nhất hỏi.
Ninh nhi hơi mím môi, nhẹ nhàng gật đầu: "Đồng ý"
Âm thanh của nàng rất nhẹ, lại như thắng được vạn quân, xóa sạch những thấp thỏm cùng lo lắng trong lòng Thiệu Chẩn, xé tan màn đêm mang về ánh sáng rực rỡ vô hạn.
Hắn không nhịn được, muốn ôm Ninh nhi.
Ninh nhi thẹn thùng đẩy hắn ra: "Đang ở bên ngoài. . . . . ."
Thiệu Chẩn cũng cảm thấy mình quá đường đột, nụ cười vẫn không thu lại.
"Về nhà thôi." Hắn nói thật nhỏ, âm thanh dịu dàng đến mức tự mình cũng không tin được.
Ninh nhi đỏ mặt, gật đầu.
Thiệu Chẩn vui vẻ buông tay nàng ra, để Ninh nhi ngồi vào trong xe, kéo xe ngựa ra đường.
Người trên đường phố vẫn còn rất đông, Thiệu Chẩn lại cực kỳ kiên nhẫn, nghĩ tới người đang ở trong buồng xe sau lưng, việc đánh xe như biến thành một chuyện ý vị tuyệt vời.
Người không ít người đi đường quăng cho hắn ánh mắt quái dị.
Thiệu Chẩn biết đại khái gương mặt mình lúc này quá hớn hở, nhưng hắn không thèm để ý. Ngày trước nghe nói ai đó vì người trong lòng mà làm những việc ngốc nghếch, hắn cảm thấy không thể tin được, nhưng hôm nay cũng đã hiểu ra,khi thích một người nào đó, cho dù biết rõ mình đang làm việc ngốc, cũng sẽ vui vẻ mà làm.
Dĩ nhiên, hắn Ninh nhi không giống những người khác, nàng cho tới bây giờ đều tốt lắm. . . . . .
Ánh mặt trời đã ngả về Tây, gió thổi màn xe lay động, bóng lưng Thiệu Chẩn ngay trước mặt, Ninh nhi tựa vào vách xe, nhìn màn xe, mặt vẫn còn nóng.
Nàng lấy tay che mặt, dùng tay áo quạt quạt, nhưng vẫn cảm thấy nóng.
Đêm qua, nàng vẫn còn vì Thiệu Chẩn mà rối rắm không dứt, nhưng mới vừa rồi, hắn nói cho nàng biết, hắn cái gì cũng không sợ, hắn sẽ làm một người xứng nàng, khiến không người nào có thể phản đối.
Ninh nhi không nhịn được mỉm cười, lòng như muốn tan ra.
Chuyện tốt nhất trên đời, đó là trong lòng tràn đầy yêu thích một người, mỗi ngày lo được lo mất, chợt có một ngày phát hiện ra, hắn cũng giống mình yêu thích mình.
"Ninh nhi." Tiếng Thiệu Chẩn từ bên ngoài truyền đến.
Ninh nhi ngồi thẳng dậy, đáp một tiếng.
"Ngươi. . . . . . Đang nghĩ cái gì?" Hắn hỏi thật nhỏ.
Trong buồng xe trầm mặc một chốc, Ninh nhi nhẹ nhàng nói: "Đang nghĩ ngươi."
Thiệu Chẩn chỉ là muốn nghe tiếng của nàng một chút, lời nàng truyền vào trong tai, tai hắn một lần nữa hồng lên.
Sau một lát, hắn vư