XtGem Forum catalog
Thục Nữ Pk Xã Hội Đen

Thục Nữ Pk Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324132

Bình chọn: 9.5.00/10/413 lượt.


Nại Nại lí nhí cằn nhằn: “Cái này sao trách con được, sắc mặt mẹ mấy hôm nay tệ

quá, con nào dám đưa về nhà”.

Mẹ Nại Nại lườm cô một cái, phía sau lưng cũng không còn câu hỏi nào nữa. Cô

cúi đầu xách túi thức ăn, lẽo đẽo theo sau mẹ, giống như nàng dâu chịu uất ức,

chẳng dám lên tiếng.

Bỗng vang lên tiếng gọi: “Nại Nại!”

Nại Nại giật mình quay đầu lại, thì thấy Lâm Trị đang mặc quần áo thể thao.

“Sao cậu lại ở đây?” Nại Nại cười nói từ bỏ khuôn mặt tội nghiệp chịu mắng khi

nãy.

“Tôi? Đang tập thể dục buổi sang, nhà tôi ở gần đây!” Anh nở nụ cười lộ hàm

răng trắng bóng, khiến Nại Nại phải thầm thốt lên, tuổi trẻ thật tốt, ngay nụ

cười trông cũng thoải mãi dễ chịu hơn Lôi Kình.

Nụ cười của Lôi Kình, phải nói sao nhỉ, thường mang đến cảm giác thiếu nhân

đạo, hoặc không cẩn thận sẽ bị ám toán. Nhưng cùng nụ cười ấy trên mặt Lâm Trị

trông lại cực kì vô hại.

Thấy Lâm Trị định tới giúp mình xách túi, cô liền chần chừ, sợ người xung quanh

hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không cần đâu, chúng tôi sắp về đến nhà rồi”.

Lâm Trị cười nói: “Đừng hiểu lầm, nhà bạn gái tôi cùng toà nhà với chị”.

“Thật không? Sao cậu lại biết?” Nại Nại ngạc nhiên hỏi.

“Hôm đưa bạn gái về nhà, tôi thấy bạn trai chị cũng đang tiễn chị”. Lâm Trị

miệng vẫnNại Nại cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng vẫn mỉm cười: “Vậy thì tốt quá!

Sau này chúng ta có thể làm hàng xóm rồi”.

Thực ra nhiều chuyện trên đời luôn kì lạ vậy đấy. Tuy rằng lúc đầu chính mình

từ chối, người ta tất nhiên có quyền lựa chọn khác, nhưng vẫn có chút tiếc nuối

trong lòng.

Nhìn chung phụ nữ đều rất ích kỷ, dù là từ chối người ta, nhưng vẫn muốn có một

chỗ trong trái tim người đó, và lúc nào cũng nhung nhớ về mình khôn nguôi.

Cô thở dài nói tiếp: “Khi nào cậu kết hôn, nhớ mang thiệp tới mời tôi, dù gì

chúng ta cũng từng đi xem mặt nhau”.

Lâm Trị cười tít mắt: “Chắc chắn rồi, nếu không có chị khai thông đầu óc, sợ

rằng bây giờ tôi vẫn loay hoay một mình. Bây giờ thì hay rồi, tôi đã tìm được

người trong tim”.

Có lẽ, anh lại có một câu chuyện khác ẩn giấu sau đó.

Nại Nại cảm thấy chút xót xa, vội vã vẫy tay tạm biệt Lâm Trị rồi rảo bước đuổi

theo mẹ. Không hiểu nổi tại sao mình lại phải chạy, tại sao lại hoang mang, cô

chỉ bất giác muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, càng nhanh càng tốt.

Cô không thích ly biệt, cô mong muốn mọi người đều ở cạnh bên mình mãi. Tính

cách kiểu công chúa này từ nhỏ đã có, dù bị bao người đả kích, nhưng đến nay

vẫn tàn dư chút ít. Bây giờ Lâm Trị đã tìm được người tình như ý, Nghe đồng

nghiệp nói Tiểu Trần sẽ kết hôn vào mùa đông, duy mình cô vẫn đang thận trọng,

mò mẫm trên đường dài đi đến hạnh phúc.

Chuyện kết hôn hiện nay giống như một điều cấm kị. Anh và cô đều không ai nhắc

đến nữa. Đương nhiên chuyện gặp phụ mẫu trước kết hôn cũng theo đó mà đẩy lui

lại. Không phải không muốn mà là tìm không ra thời điểm.

Cô không thể nào hùng dũng nói với Lôi Kình: “Này, mẹ em muốn gặp anh, em với

anh về nhà gặp mẹ đi”. Con người truyền thống như cô không thể làm thế được. Cô

còn hy vọng, anh tự mình đến nhà ra mắt.

Thế là cô chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện, mong ngày mẹ cô và Lôi Kình mau

chóng đến.

Không phải cô muốn lấy chồng mà là rất rất rất muốn lấy chồng rồi.

Có một gia đình thuộc về riêng mình, có một đứa trẻ của riêng mình, thật hạnh

phúc biết bao nhiêu!

Lôi Kình vẫn luôn có chút do dự về chuyện đến gặp mẹ Nại Nại.

Nói sao nhỉ, nhìn hành động cử chỉ hàng ngày của Nại Nại là biết mẹ cô dạy dỗ

thành công. Trong mọi tình huống, cách xư xử của Nại Nại đều cho thấy rõ hai từ

“gia giáo”. Nhưng con người Lôi Kình lại không thích ràng buộc, từ bé đã tự do

sinh trưởng, sau này người nhà mất hết càng khiến anh cách xa ràng buộc quy tắc

của gia đình. Trong các trường hợp càng gò bó, hành động của anh càng tuỳ tiện.

Con người coi thường mọi quy tắc đạo đức như anh rất dễ đem lại ấn tượng không

tốt cho mẹ Nại Nại. Nếu như bà phản đối chuyện của hai người, Nại Nại nhất định

sẽ rất buồn, vậy nên anh không muốn Nại Nại khó nghĩ.

Thế nhưng, những lời nói của Lão Thất cũng khiến anh suy nghĩ nhiều.

Lão Thất nói: Nại Nại là một người truyền thống, sự ỷ lại và tín nhiệm vào gia

đình của cô đạt ở mức độ cao nhất. Cho nên, nhận được lời chúc phúc của người

nhà, có thể bình tâm vui vẻ, cũng thật sự thừa nhận sự tồn tại của Lôi Kình.

Cho nên Lôi Kình vẫn quyết định đi gặp mẹ vợ mà theo miêu tả của Hứa Thuỵ Dương

là có khuynh hướng bạo lực.

Nói cho cùng, mẹ vợ là người giám hộ của bà xã, muốn ‘lừa bắt’ con gái người ta

đi, chí ít phải qua cửa của bà trước.

Nại Nại vừa mở cửa, đã thấy Lôi Kình đứng đó, ngạc nhiên tới mức mắt sắp rụng

ra ngoài.

Lôi Kình nhìn cô cười gật đầu rồi tự mình bước vào nhà. Nại Nại mất hồn chợt

bừng tỉnh, nhanh chóng chạy theo sau anh, thì thầm hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Đặt làn hoa quả to bự lên tay cô, Lôi Kình hôn nhẹ lên trán Nại Nại rồi nói:

“Đến ra mắt mẹ em”. Lời nói của anh khiến cô lâng lâng, nhớ lại những gì suy

nghĩ sáng nay, mặt bỗng đỏ bừng.

Cô vừa muốn gả, thì đã có người chị