
i cùng cô bé đi
chọn váy cưới, xin mẹ ra ngoài. Đang tưới nước cho hoa, mẹ Nại Nại ‘hừ’ hai
tiếng: “Con xem tốc độ của người ta kìa. Đi đi.”
Khi làm chuyện chột dạ Nại Nại thường không tỉ mỉ, rõ ràng nói đi dạo phố vậy
mà lại đi giày cao gót, trước khi đi còn không quên chỉnh lại kiểu tóc, kẻ chút
lông mày. Mẹ Nại Nại biết thừa sự việc không hề đơn giản, chẳng qua là chả buồn
vạch trần, để mặc cô ra ngoài thả lỏng tinh thần.
Lôi Kình lái xe đến cửa khác của khu nhà đứng đợi, Nại Nại vừa thò đầu ra khỏi
sân, anh đã đứng bên cạnh kéo tay cô, xoa nhẹ mái tóc rồi nhẹ cười: “Thật không
ngờ mới mấy ngày không gặp em đã béo lên rồi.”
“Béo lên hả? Trời lạnh nên em phải mặc nhiều thôi hiểu không?” Nại Nại vội vã
giải thích.
“Vậy sao? Vậy mặt em mặc cái gì?” Lôi Kình hình như chẳng biết nói lời ngọt
ngào, toàn thốt ra những lời chọc tức chị em phụ nữ.
Nại Nại lườm anh một cái, bày tỏ không buồn bàn luận tiếp về chuyện này nữa.
Thấy cô không nói gì, anh hơi ngại ngùng: “Về biệt thự số 21 nhé?”
“Em không thích, ở đó một đống người. Mấy hôm nay em thấy buồn ngủ lắm, chỉ
muốn trốn ở chỗ nào ngủ một giấc cho đã.” Vừa nói cô vừa ngáp cái ngon lành.
“Mẹ không cho em ngủ sao? Sao lại buồn ngủ tới mức đó?” Lôi Kình cau mày, khởi
động xe.
Nại Nại lại lườm anh cái nữa: “Mẹ là mẹ đẻ của em, sao lại không cho em ngủ
được? Chỉ là buổi sáng mẹ dậy sớm, em muốn ngủ thêm chút cũng không được.”
Lôi Kình nhếch môi cười: “May mà em không được ngủ, chứ ngày nào cũng để tự
tỉnh giấc, chắc em sẽ biến thành Nhị sư huynh[1'> mất.”
Cảm giác ấm áp trong xe khiến người ta càng buồn ngủ, Nại Nại lấy tay che
miệng, quay người sang nói với Lôi Kình: “Anh thích nghĩ sao thì nghĩ, em ngủ
chút đã, đến nơi thì nhớ gọi em nhé.”
Lôi Kình cởi áo khoác ngoài choàng lên người Nại Nại. Cảm nhận hơi ấm toát từ
trong áo ra, qua khe áo cô khẽ khàng mở mắt thấy Lôi Kình một tay lái xe, một
tay kéo áo cho cô. Cảm giác ấm áp mạnh mẽ khác hẳn xuyên thấu trái tim nhỏ bé
của Nại Nại.
Nại Nại nở nụ cười nơi khóe môi, không thể phản kháng nổi tiếng gọi của Châu
Công[2'>, quẫy hai cái nữa, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
***
Lúc Nại Nại tỉnh dậy, bốn bề sáng chói, chiếc đèn treo trên trần nhà khiến cô
mơ màng, tìm kiếm xung quanh. Lôi Kình nắm lấy tay cô thì thầm: “Làm gì thế?
Tôi ở đây mà.”
“Anh bế em lên à?” Nại Nại lầu bầu trong mơ màng i.
“Ùm, em ngủ say quá!” Lôi Kình thấy lạ hỏi: “Trước đây, anh xoay người em cũng
kêu phiền, bây giờ sao thế?”
biết nữa, chỉ thấy buồn ngủ, ngày nào cũng chỉ muốn nằm trên giường không thức
dậy.” Nại Nại thản nhiên nói.
“Đứng dậy, chúng ta đi bệnh viện khám.” Lôi Kình ra lệnh.
“Sao phải thế? Em vẫn rất ổn mà.” Nại Nại không hài lòng khi phải rời khỏi
chiếc giường ấm áp êm dịu này.
“Sao em cứ mơ mơ màng màng thế? Tôi hỏi em, tháng này cái kia của em đến chưa?”
Sao cô lại ngốc nghếch như thế, một chút cảnh giác của phụ nữ cũng không có.
Mặt Lôi Kình đầy vẻ thần bí.
“Hình như, hình như chưa tới.” Nại Nại giật thót tim, lập tức bật người ngồi dậy.
Tháng này cô quá bận rộn, nào là nghênh đón hai tình địch, lo lắng anh bị kẻ
thù tìm đến, rồi cả chuyện ra mắt thất bại nữa. Hầu như không có cơ hội để thở,
đến lúc hết bận rộn thì mới phát hiện, thân thích quan trọng như thế đã không
ghé thăm.
Trời ạ, càng nghĩ càng sợ hãi, nếu chuyện đang lo lắng là thật, thì lần này
không chết cũng bị lột da.
[1'> Chỉ Trư Bát Giới, huynh đệ thứ hai của Đại sư huynh Tôn Ngộ Không
[2'> Theo truyền thuyết Trung Quốc, “đi gặp Châu Công” có nghĩa là đi ngủ
Lôi Kình vỗ vỗ vai cô,
cười nói: “Đừng sợ, nếu chuyện này là thật, thì lần này chúng ta có thể kết hôn
rồi.”
“Lăng nhăng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà tặng không anh người vợ chứ?”
Nại Nại tự nhiên thấy ấm ức, sao phòng chống kỹ thế mà nó vẫn dính? Rõ ràng đã
có biện pháp tác chiến, sao… sao lại thành ra thế này?
Bỗng nhiên cô lườm Lôi Kình đầy cảnh giác: “Anh nói xem, có phải anh giở trò
không?”
Nghi ngờ của Nại Nại cũng không phải không có lý do, những thứ đó đều do anh
mua, nếu như anh âm thầm làm gì đó khuất tất, cô cũng không thể phát hiện được.
Lôi Kình bĩu môi: “Em nghĩ anh ở không vậy sao? Nhiều việc thế ai có thời gian
giở trò gì?”
“Thế chuyện này là sao?” Nại Nại đưa chân đá vào bụng Lôi Kình. Nếu là trước
kia, cô tuyệt nhiên không dám, nhưng thấy mình sắp được “cầm lệnh bài thiên tử
hiệu triệu chư hầu” rồi, không sợ, không sợ.
Lôi Kình giữ bàn chân cô lại, bò dọc theo chân khống chế động tác của cô rồi
cười lớn: “Đừng động đậy linh tinh. Nếu là thật, cẩn thận động thai.”
“Lôi Kình, anh mau chết đi.” Nại Nại giấu mặt vào gối gào lên, ra sức lăn qua
lăn lại.
Lôi Kình nhịn cười, vỗ vai cô nói: “Nghe lời nào, đừng lo lắng, lát nữa chúng
ta đi bệnh viện kiểm tra, tiện mua luôn tấm vé số.”
Nại Nại ngẩng mặt khỏi đống gối, thấy anh cười gian tà lại càng nộ khí xung
thiên. Vô cớ tức giận, cô chỉ muốn làm anh tắt ngay nụ cười đáng ghét đó: “Là ý
gì?”
“Chúc mừng chúng ta hoàn thành nhiệm vụ còn khó khăn hơn cả trúng độc đắc.” Lôi
K