Snack's 1967
Thục Nữ Pk Xã Hội Đen

Thục Nữ Pk Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323723

Bình chọn: 7.00/10/372 lượt.

thật là nhạt nhẽo, đương nhiên là

con biết rồi. Theo như chú Hứa nói, ngày mà mẹ con sinh con, bố suýt thì ép

chết bác sĩ, còn nói nếu mẹ con có mệnh hệ gì, bố nhất định sẽ không tha cho

ông ấy. Vị bác sĩ đó thật là tội nghiệp, nhưng con còn tội nghiệp hơn, điều này

bà ngoại có thể làm chứng.

Con mới có mấy tháng tuổi, bố đã không cho con và mẹ ngủ cùng nhau. Mọi người

phải biết cái giường nhà con rất là to rất là to, con cũng đâu có chiếm bao

nhiêu diện tích, nhưng mà, bố vẫn không cho con và mẹ được ngủ cùng nhau.

Sau này lớn lên con lại càng tội nghiệp, phải ngủ một mình một phòng, có những

lúc còn phải chen chúc trên một chiếc giường với chú Ngũ, có một lần có sét,

con cứ bám lấy mẹ không chịu đi, kết quả là bị bố xách cổ vứt vào lòng chú Ngũ,

không cả thèm quay đầu lại, cứ thế đi mất.

Mẹ không vui cũng chẳng còn cách nào, bởi vì chú Ngũ nói, mẹ là của bố, chứ

không phải của con.

Haiz, quan hệ giữa người lớn với nhau thật là phức tạp. Con vẫn chưa hiểu gì

cả.

Chẳng mấy chốc mẹ đã ngậm miệng lại, mặt mày đỏ ửng, hình như lại không nói nên

lời. Cái tật này của mẹ rất là thiệt thòi, mỗi lần cãi nhau với bố đều không

nói lại được, nhưng mà không hiểu tại làm sao, tới phút cuối đều là bố nhận

lỗi. À, con biết rồi, nếu như bố không nhận lỗi, mẹ sẽ không cho bố hôn nữa.

Giống như… giống như bây giờ.

Con phải che mắt lại thôi, tuy bố chỉ hôn vào má mẹ, nhưng đây cũng là cái mà

chú Thất gọi là “không tốt cho trẻ con”. Nhưng mà những ngón tay của con đều

xòe ra, vừa hay nhìn thấy mẹ đang hôn lại bố.

Thôi được, con thừa nhận, con sai rồi.

Bởi vì con hôn Thất Thất nhưng Thất Thất không hôn lại con.

Thế nên, lần sau con nhất định phải làm Thất Thất hôn lại con, không hôn thì

con lại hôn nữa, cho đến khi bạn ấy hôn lại con thì thôi.

Ừm, làm thế đi!

Mọi người xem, đây chính là gia đình con, giống y giống y giống y chang với gia

đình mọi người.

Không phải sao?



“Anh chàng ở ngoài cửa

đang đợi ai trong số các em vậy?” Giáo viên hướng dẫn A hỏi.

“Em không biết ạ, đã đứng đó ba tiếng đồng hồ rồi.” Sinh viên B trả lời.

“Chiếc xe trông thật bắt mắt.” Giáo viên hướng dẫn A ngưỡng mộ nhìn về phía xa.

“Vâng, nghe nói là xe chiến đấu trong các loại xe đua đó ạ.” Sinh viên C cảm

khái.

Hứa Thụy Dương dựa vào chiếc DB9 nở ra nụ cười quen thuộc vốn có, đứng trong tư

thế oách nhất để chờ sự xuất hiện của Cát Cát bên ngoài phòng thí nghiệm, phía

sau lưng thỉnh thoảng vang lên vài tiếng còi xe inh ỏi mà đối với anh chỉ như

tiếng muỗi kêu vo ve, anh lười nhác không thèm chấp những kẻ đó, muốn trách thì

phải trách đường hơi bị hẹp, phòng thí nghiệm hơi bị cũ nát.

Lão Thất nói, những cô gái trẻ còn đang đi học là dễ lừa nhất, điểm này anh rất

tán đồng, nhưng trong số các cô bé dễ bị lừa đó tuyệt đối không bao gồm cái cô

biến thái nghiên cứu năng lượng hạt nhân này.

Việc gì cô cũng có thể làm được.

Hứa Thụy Dương chỉ cần nghĩ tới việc nếu kế hoạch theo đuổi của mình thất bại,

có khả năng bị người ta ném bom nguyên tử để báo thù là dựng cả tóc gáy, anh

thề, bản thân sẽ duy trì trạng thái theo đuổi mãi mãi, tuyệt đối là vì lo nghĩ

cho sự an nguy bảo mật của đất nước.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, vừa mới nghĩ đến bom nguyên tử, ‘mẹ của bom nguyên

tử’ liền xuất hiện.

Cát Cát tức giận phừng phừng xông ra khỏi phòng thí nghiệm, nhảy xuống bậc

thang, hai tay khoanh trước ngực, cười khẩy.

“Anh là biển báo đường nguy hiểm sao? Hình như vẫn còn thiếu ba cột đèn huỳnh

quang đúng không?”

Hứa Thụy Dương nuốt nước bọt nén nhịn cơn giận của mình, người lớn không thèm

chấp trẻ con, anh ung dung nói: “Tôi đang đợi em.”

“Đợi được rồi, anh có thể đi rồi.” Cát Cát nâng cặp kính đang tuột khỏi sống

mũi, lạnh lùng quay người đi về phía phòng thí nghiệm.

“Tối nay tôi mời em ăn cơm.” Hứa Thụy Dương vẫn đang cố gắng kìm nén cảm xúc

của mình, nói chuyện với nữ tiến sĩ đúng là rèn luyện sự nhẫn nại của bản thân.

Cô nhìn cái người bên cạnh một hồi rất nghiêm túc, “Khỏi, nhịn ăn.”

“Em gầy như vậy còn nhịn ăn?” Hứa Thụy Dương cuối cùng đã không thể nhẫn nhịn

kiểu từ chối đủ các cách của cô, anh đưa ra câu hỏi nghi vấn trong lòng.

“Không phải.” Cát Cát giải thích rất nghiêm túc.

“Vậy thì là?” Trải qua sự cố gắng kiên trì không biết mệt mỏi, ít nhiều Hứa

Thụy Dương cũng coi như hi được đặc điểm cách nói chuyện của cô nữ tiến sĩ trẻ

tuổi này. Một, nói lời khái quát; hai, làm việc gì cũng phải có quy củ; ba, mục

tiêu phải rõ ràng; bốn, nhất định phải học cách chuyển đổi tư duy cực nhanh.

“Nhìn thấy anh là không thể ăn nổi, đồng nghĩa với việc… nhịn ăn.” Cát Cát giải

thích với anh rất bình thản.

Hứa Thụy Dương: “…”

***

“Thương Thương, mẹ em đâu?” Cát Cát hỏi.

“Mẹ em ra ngoài gặp khách hàng rồi.” Thương Thương đang nằm bò trên bàn trà vẽ

tranh, ông mặt trời màu xanh nước biển, bầu trời màu xanh lá cây, thảm cỏ màu

vàng.

“Nhưng chú Hứa của em nói mẹ em bảo chị đến chơi với em?” Cát Cát đẩy đẩy gọng

kính trên sống mũi.

“Chú ấy lừa chị đấy, chú ấy muốn theo đuổi chị.” Thương Thương không buồ