Old school Swatch Watches
Thực Tâm Giả

Thực Tâm Giả

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328074

Bình chọn: 7.00/10/807 lượt.

Xuân cô nương. Bà là con gái của vú nuôi ông nội tôi, lớn hơn ông nội tôi vài tuổi”.

Phương Đăng há hốc mồm kinh ngạc: “Vậy sau này Tiểu Xuân cô nương đó, hay cũng chính là bà nội anh đã sang Mã Đại sao?”

“Không, bà đã chết. Thật ra cũng tính là đi được. Dù sao Tiểu Xuân cô nương đó cũng đã sinh hạ huyết mạch duy nhất cho ông nội tôi, không ngờ bà chủ Trịnh tìm danh y chữa bệnh, lúc ba mươi lăm tuổi lại sinh một đôi song sinh trai gái. Cho nên không muốn đón thêm người con nào nữa. Đến khoảng mười năm trước, ông nội tôi qua đời, đã dặn dò bà chủ Trịnh nhất định phải đem Phó Duy Nhẫn về chăm sóc thật tốt. Bà chủ Trịnh nhớ tới ân tình vợ chồng mấy chục năm, cuối cùng mới đồng ý.” Chuyện này Phó Kính Thù chỉ nói qua có vài lời.

“Tại sao Tiểu Xuân Cô Nương lại chết? Sao anh không cùng cha anh đi Mã Đại chứ?”

“Cô hỏi nhiều quá. Tôi không đi, vì bà chủ Trịnh chỉ làm theo lời dặn của ông nội tôi, đem con trai về Mã Đại, không dẫn theo bất kỳ người nào khác”.

“Anh cũng là người khác sao?” – Cô mơ hồ cảm thấy nguyên do đó nhất định có liên quan đến cô Chu Nhan, nếu không Phó Duy Nhẫn cũng không thể nào bỏ lại vợ con một mình đi xa, nhưng điều này Phương Đăng không dám hỏi.

Chuyện Phó Kính Thù không muốn nói, không ai có cách khiến anh mở miệng.

“Cô bị muỗi cắn đủ chưa? Không chừng mai đến trường cô sẽ bị người ta gọi là con bé mặt rỗ đó!” – Anh ta chuyển sang đề tài khác.

Phương Đăng nghiêng đầu nhìn sang chỗ anh. Ở góc sân có một ngọn đèn mờ, sắc mặt Phó Thất dưới đèn vẫn bình thường, nhưng Phương Đăng thấy rất rõ ràng, đôi mắt lúc nào cũng trong sáng đó lúc này lại có chút mơ màng, dường như vẫn còn bị lạc trong khoảng thời gian xưa cũ mà nãy giờ anh nhắc đến.

“Vậy tôi về, mặt tôi ngứa lắm rồi”. Phương Đăng đi đến chân tường, quay đầu nhìn lại nói với anh một câu: “Thật tốt, tôi thật ngưỡng mộ anh”.

“Ngưỡng mộ tôi?” – Câu nói không đầu không đuôi của cô làm cho Phó Kính Thù có hơi kinh ngạc.

Phương Đăng gật đầu nói: “Người nhà của anh đều như người sống trong chuyện xưa vậy, khó trách mọi người đều nói trên đảo này, Phó gia là một gia tộc hàng đầu. Nếu tôi là anh, tôi nhất định sẽ cảm thấy rất kiêu hãnh”.

Phó Kính Thù dùng tay véo một cành cỏ đuôi chồn ném vào trong bụi cỏ, bật cười, trong lời nói có chút buồn bã: “Cô thật sự cảm thấy ngoài cái họ này, tôi và người nhà Phó gia thật sự giống nhau sao?”

“Dĩ nhiên!” Phương Đăng đáp ngay không do dự. “Nói không chừng so với bọn họ anh còn tốt hơn… anh xem, anh còn biết vẽ, biết trồng hoa”. Cô cũng có cảm giác lời nói của mình hơi lung tung, nên gãi gãi đầu, cười nói: “Dù sao tôi cũng chẳng quen người nhà Phó gia nào còn sống, trừ anh ra…thằng quỷ nhỏ Phó Chí Thời cùng người nhà hắn thì không tính, bọn họ không xứng, giống như trong ổ Phượng Hoàng mà sinh ra con chồn vậy, chỉ biết làm mấy chuyện trộm gà trộm chó thôi”.

Phương Đăng vừa nói xong đã phóng thẳng lên đầu tường rào, tư thế xem ra cũng không dịu dàng gì. Cô đanh thép nói người khác là kẻ trộm gà trộm chó, còn mình thì đi ra khỏi nhà người ta bằng cách này. Hai chân cô lanh lẹ chạm đất nhảy ra ngoài, Phương Đăng còn chưa hiểu lúc đưa mắt nhìn cô nhảy khỏi tường, Phó Kính Thù cười cái gì nữa. Chỗ anh đang ngồi khá ảm đạm không có ánh sáng, nhưng nụ cười đó lại giống y như là ánh trăng trên mái hiên nhà.

Hoặc là tất cả đều xuất phát từ trí tưởng tượng của cô. Qua ngày hôm sau, Phương Đăng ngồi xé mấy tờ báo đã dán trên tường xuống, theo thói quen lại hướng mắt nhìn khung cửa sổ trên căn lầu nhỏ đối diện. Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy chậu hoa mỹ nhân đặt trên bệ cửa sổ phòng anh, chậu hoa còn ướt, dường như vừa được tưới nước, những đóa hoa màu vàng xinh đẹp nhú ra giữa tảng lá xanh biếc màu mỡ.

Tờ báo bị xé ra, ánh sáng tràn vào làm chói mắt Phương Học Nông lúc bấy giờ đang ngủ trên giường tr, lấy một tay che mắt, ông ngồi dậy càu nhàu: “Sáng sớm mà cười vui vẻ gì vậy?”

Phương Đăng sờ lên mặt, mới biết đúng là mình đang cười, cô ngượng ngùng trả lời cha một câu: “Cha thích xem mặt con ám chướng hả?”

Phương Học Nông nhặt chai rượu tối qua lên, cầm quơ quơ: “Mẹ kiếp, lại hết rồi. Lão Đỗ lầu dưới có mở cửa không?”

“Ông ta có mở hay không con không biết, ba có giỏi thì tự mình xuống hỏi mua rượu đi”. Phương Đăng vừa chải tóc vừa nói.

Thấy con gái không chịu mua thiếu, sắc mặt Phương Học Nông càng thêm giận dữ, ông ta vô tình nhìn thẳng vào mắt con gái, hừ một tiếng lạnh lùng, nói đầy kỳ quái:

“Con gái khuê nữ kiểu gì mà sáng sớm đã cười tươi như hoa. Mày nghĩ có ai đang nhìn thẳng vào mày đấy hả?”

“Cha đang nói gì vậy!”

“Khó trách ngay cả lão Đỗ cũng nói cả ngày mày chỉ biết theo đuôi của người ta, lúc trước tao còn không tin. Nói ra thật mất mặt…”

Phương Đăng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, bị cha nói câu này, mặt đã nóng lên, vừa xấu hổ, vừa giận dữ, ném cái lược thẳng lên giường: “Ném vào mặt cha đó… Cha nghĩ cha còn có mặt mũi sao? Đừng tưởng con không biết tại sao sáng sớm cha đã nổi cơn, có phải muốn con thay cha xuống lầu mua rượu không?”

“Vậy mày còn không đi nhanh?” Nói đến rượu, bất