
cứ cái gì khác Phương Học Nông đều quên cả.
“Bà Đỗ hai ngày nay đã về nhà mẹ đẻ rồi, nói không chừng ông ta sẽ chịu bán thiếu hai chai đó”. Phương Đăng làu bàu trong miệng. Cặp mắt đục ngầu của Phương Học Nông sáng lên, đến sát bên cô, trơ mặt gọi “Con gái ngoan”, Phương Đăng liền nói sang chuyện khác: “Người ta dựa vào cái gì mà cho cha thiếu nợ tiền rượu, mặt mũi cha ở đâu để người ta tin chứ?”
Cô ôm lấy túi đựng sách đi ngay, mau chóng thoát khỏi cánh tay Phương Học Nông đang cố tóm cô lại.
“Mày dám đùa với ông hả? Tao đánh chết mày!” Ông ta mắng nhiếc dữ dội, nhưng bước chân của kẻ say rượu không thể theo kịp Phương Đăng, nhìn thấy con gái đi xuống lầu, chỉ biết lớn tiếng mắng: “Đều là thứ không có gì tốt! Tao sớm biết bọn mày đều đê tiện như nhau, cứ cho là có thể một phút trèo lên cao, mày và cô cô mày đều không có kết quả tốt đâu….”
Phương Đăng vừa chán ghét vừa kinh ngạc quay đầu lại liếc một cái, mặt của cha cô đỏ bừng, đã lâu rồi ông ta không nổi xung thiên đến như vậy, cô thậm chí không biết hiện giờ ông ta đang tỉnh hay mê sảng nữa.
“Bọn mày nghĩ cái thứ đối diện là của bảo trân quý gì sao? Bất quá chỉ là một bọn nghiệt chủng, đều là người xấu… Một ngày nào đó ông đây sẽ lột da bọn nó…”
Tiếng mắng chửi của ông càng lúc càng xa dần và thôi lọt vào tai, Phương Đăng hiểu rõ cha mình nhất, cho dù ông có mắng chửi nhiều hơn nữa, thông thường cũng không dám xông lên đánh cô. Cô chẳng qua không hiểu tại sao ông đối với Phó gia lại tỏ thái độ thù ghét sâu xa đến vậy, chẳng lẽ duyên cớ đều là do cô Chu Nhan mà ra cả hay sao?
Xuống tới lầu dưới, Phương Đăng khẽ lắc đầu, liếc một cái qua phía cửa sổ đằng xa có đặt chậu hoa mỹ nhân, muốn mượn nó để xua tan sự bực bội mà cha cô lúc nãy đã tạo ra. Lão Đỗ hôm nay mở cửa thật sớm, vừa từ trong nhà đi ra, vừa gặm cái bánh bao mới mua ở bên cạnh trường học.
“Ô, sao hôm nay sớm vậy? Ăn gì chưa? Bánh bao mới vừa đem tới, còn rất nóng!”. Lão Độ ân cần nhìn vào Phương Đăng chào hỏi. Mụ vợ hung dữ không có nhà, cho nên lá gan ông ta cũng lộ ra thật lớn: “Mày đến nếm thử một chút đi, sợ cái gì, tao không có lấy tiền của mày đâu.”
Phương Đăng cười nhạt, trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí, lão già háo sắc này thật ra biết dùng lợi lộc để hòng lung lạc người khác.
“Không lấy tiền thật à? Tôi có thể nếm thử không?”
Một thanh âm e dè truyền đến, Phương Đăng lúc này mới để ý ở trước cửa tiệm còn có một đứa bé đang đứng. Đó là một cậu bé gầy gò, trên người cũng mặc bộ đồ học sinh giống cô, nhưng tuổi tác nhìn qua chắc nhỏ hơn cô vài tuổi, gương mặt đen đúa, chảy dài hai hàng nước mũi, thỉnh thoảng hít lên sợi dài sợi ngắn.
“Mày đừng mơ, thằng nhóc chết tiệt.” Lão Đỗ tức tối xua cậu bé đi, ánh mắt cậu bé dường như dính chặt vào cái bánh bao đang để trên quầy. Đúng là bánh bao mới ra lò buổi sáng, vỏ ngoài nướng cháy vàng thơm ngon, bọc giấy nylong trong suốt hấp dẫn, là sự cám dỗ tuyệt đối với bất kỳ ai.
Lão Đỗ bị Phương Đăng lạnh nhạt, thấy cậu bé vẫn đứng yên không nhúc nhích, trong lòng giận như bốc lửa, muốn đẩy cậu ta ra xa một chút, lại thấy cậu ta trên người dơ bẩn, sợ bẩn tay mình, liền mắng: “Đồ tham ăn chết tiệt! Muốn ăn hả? Tìm Thiên Chúa mà xin tiền đi!”
Nghe lão Đỗ nói vậy, Phương Đăng cũng liếc nhìn cậu bé này một chút. Quả thật trên người cậu ta có đeo một cái cặp sách màu đen bạc màu, đó là dấu hiệu đặc biệt của cô nhi viện Thánh Ân. Cô nhi viện này tuy có chính phủ và người dân cùng quyên góp ủng hộ, nhưng dù sao thu vào cũng có hạn, nguồn chi ra lại quá nhiều, nên cuộc sống của các cô nhi trong đó rất kham khổ, điều này ai cũng biết, có thể duy trì ấm no cho đa số trẻ em cũng không thành vấn đề, nhưng nếu có mẹ nuôi chăm sóc quần áo dầu gì cũng có chút chỉnh tề, không nhiều người ăn mặc bẩn thỉu như cậu bé trước mặt. Dù sao suy nghĩ kỹ một chút cũng chẳng có gì lạ, Phương Đăng thầm nghĩ, nơi nào cũng có cá lớn nuốt cá bé mà? Cô nhi viện cũng không ngoại lệ. Nhìn cậu bé này gầy gò ốm yếu, không bị người khác khi dễ mới là lạ, e rằng bình thường đến cả mẹ nuôi cậu ta còn chưa gặp được, nên mới ăn mặc giống như tiểu ăn mày thế này.
Phương Đăng tự nhủ bản thân mình cũng chẳng hơn gì, không có thừa tình cảm mà xót xa cho loại tiểu quỷ vô dụng này. Trước khi quay đi, cô còn nghe cậu bé kia ấp úng hỏi lão Đỗ: “Tôi có thể trao đổi với ông không?”
“Đổi con khỉ! Cút đi xa xa, đừng có cản ông mày buôn bán!”
Một món đồ nhỏ đan bằng cỏ rơi sát bên người Phương Đăng, nhìn sơ qua giống như con chuồn chuồn, một hình mô phỏng khá giống, chẳng qua không biết cậu bé đó nghĩ viễn vông thế nào, cho là thứ đồ chơi này có thể đổi miếng ăn từ lão Đỗ.
Cậu bé nức nở đi nhặt lại con chuồn chuồn cỏ, mặt mày buồn so, nhưng ngay cả tiếng khóc cũng đè nén không dám bật ra, hai hàng nước mũi nhỏ xuống cả lối đi khi cậu ta khom lưng xuống. Phương Đăng lắc đầu bỏ đi.
Lúc ở trường, Phương Đăng nhìn lên tấm bảng đen, trong đầu cũng chỉ có mấy chậu hoa mỹ nhân. Một ngày trôi qua rất nhanh và thoải mái, hoàn thành ca trực xong cũng là giờ tan học.
Trên đường về nhà, t