80s toys - Atari. I still have
Thực Tâm Giả

Thực Tâm Giả

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329055

Bình chọn: 10.00/10/905 lượt.

hiệu, trong ánh sáng lờ mờ, nhìn kỹ hơn thì dường như là mấy chữ màu đen “Sở Y Tế Qua Âm Châu”, thì ra nơi đây là bệnh viện cũ mà A Chiếu nói đến. Trong bụi cỏ ven đường có một tàn thuốc chưa tắt, cô nhặt lên, chính là điếu thuốc khi nãy cha cô vừa thả khói, điều này chứng tỏ cô không đi lạc đường. Phương Đăng định thở phào, nhưng thật ra trong lòng lại càng lo sợ hơn, đúng lúc này, cô mơ hồ nghe được tiếng người nói chuyện.

Thanh âm kia theo gió bay tới lúc xa lúc gần, cô dừng lại lóng tai nghe ngóng hồi lâu, tiếng người tựa như ở đằng sau dãy nhà của sở y tế cũ vọng tới, cẩn thận nghe thêm một chút, loáng thoáng hình như là mấy gã đàn ông đang trò chuyện với nhau, trong đó có cả âm thanh dường như rất quen thuộc, tưởng chừng như có thể nghe đối phương nói gì, nhưng cơ hồ lại không thể nghe rõ.

Phương Đăng không dám tùy tiện đến gần, lại cũng không chịu lùi đi, đành phải giấu mình trong bụi cỏ ven đường như chú mèo hoang. Tiếng nói chuyện kéo dài một lúc rồi ngưng lại, một lát sau lại vẳng tới, có giọng nói lộ ra sự kích động không ít, từ nói chuyện với nhau dần dần trở thành tiếng cãi cọ. Bụi cỏ vừa ướt vừa lạnh, cô nấp co ro trong đó gần nửa giờ, trời đã hoàn toàn tối đen, xa xa phía Tây hòn đảo có ánh đèn như là đèn nhà ai đó. Đỉnh núi cùng với bầu trời dường như liền thành một mảnh, cô có cảm giác mình và đống cỏ hoang bùn nát ven đường hòa nhập nhau thành một khối.

Tiếng cãi vả đằng kia càng lúc càng nghiêm trọng, dường như có ai đang đập bể vật gì đó cho hả giận, Phương Đăng còn chưa kịp quyết định mình có nên đến gần một tí hay không thì đối phương đã lớn tiếng rõ ràng nội dung cuộc nói chuyện, thanh âm kia chợt gần lại, còn kèm theo bước chân nặng nề, chính là hướng về phía cô mà đi tới.

Phương Đăng hoảng quá, vội vàng nép vào sát tường tòa nhà sở y tế bỏ hoang, cuộn tròn vào góc tường ở dưới cửa sổ. Cô không biết họ có nghe được âm thanh phát ra khi cô di chuyển hay không, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không dám thở mạnh, lại không đi vững vì hai chân tê dại do phải ngồi một tư thế quá lâu.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, bọn họ đã đi đến bên ngoài sở y tế cũ.

“… Tao đã nói trước, lời của thằng chết tiệt kia không tin được, còn tưởng đâu mó được một mớ, nào ngờ làm ăn lỗ vốn, mẹ kiếp, thật xui xẻo!” – Tiếng người phun mạnh nước bọt lên mặt đất.

Một giọng nói khác hơi khàn khàn tiếp lời: “Ai mà biết, lúc đầu hắn ba hoa chích chòe, nói tiểu tử kia có nhiều tiền, tao còn cho là hắn ta nói thật, mày nghĩ coi, nó sống ở đó…”

May mắn là mấy người vừa đi tới chỉ lo trách cứ lẫn nhau, không phát hiện ra có người núp trong tòa nhà hoang cách đó mấy bước. Thanh âm của họ cùng tiếng bước chân từ từ đi xa, hình như đi dọc về con đường của Phương Đăng lúc đến.

Thính giác của Phương Đăng cho cô biết giọng nói vừa rồi là của hai người đàn ông với khẩu âm ngoại tỉnh rất xa lạ, người cô muốn tìm cũng không có ở đây. Cô cuộn mình trong góc co người chờ đợi hơn mười phút, xác định rõ hai người đó đã đi xa không thấy quay lại, mới cử động tay chân tê cứng như sắp rời khỏi cơ thể mình để từ từ đứng dậy.

Lúc này cô mới cảm giác được hơi lạnh âm u trong căn lầu bỏ hoang còn đáng sợ hơn cả trong bụi cỏ, không khí tựa như chứa đựng một mùi vị chán chường của năm tháng cũ. Chung quanh lại cực kỳ yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim hót đều không có, cảm giác hoảng sợ bắt đầu ập đến, cô không thể chờ đợi lâu hơn nữa, vì ẩn trong bóng tối xa xôi có những thứ làm cô đau đớn hơn là nỗi sợ hãi của bản thân mình.

Phía trên sở y tế cũ khoảng mười mấy thước là một căn nhà gạch nhỏ, nhìn sơ qua chiều rộng chỉ hơn nhà vệ sinh công cộng không bao nhiêu, hơn nữa còn có hai tầng. Ngôi nhà này cách xa đường đồi, cỏ cây bụi rậm che lấp âm u, đừng nói là buổi tối, ban ngày còn chẳng có ai qua lại, nhìn không kỹ cũng khó mà phát hiện có một nơi như vậy.

Trên chiếc ghế rách nát cuối hành lang là một người đàn ông với dáng vẻ sầu não khổ sở ngồi bất động, dựa lưng vào cánh cửa đóng chặt, hắn cạn đến giọt rượu sau cùng trong chai, rượu thật ngon, đáng tiếc không đủ để hắn say khướt. Hắn cảm thấy đau đầu, giống như ai đó cầm quả chùy to ghim vào đầu hắn, mỗi cái giáng xuống kèm theo tiếng thét chói tai: ‘Họ đều xem thường mày!” Hắn muốn hét to, nhưng gần hai mươi năm sống cuộc đời chán nản, đến bản năng này cũng không thể giữ lại, ngay cả oán hận cũng im hơi lặn tiếng, cúi thật thấp như con rắn trong bụi cỏ.

Từ chỗ đang ngồi hắn có thể đem hết mọi động tĩnh trước mặt mà thu vào tầm mắt, đúng là nơi canh gác tốt. Hắn vốn là nên phấn chấn tinh thần, dù sao trên cõi đời này hắn cũng làm không ít chuyện lớn. Nhưng ai sẽ ở bên hắn đây? Chủ thì coi hắn như trò hề, bạn bè thì coi hắn như phân chó. Hắn đã đào cái hố to để tự chôn mình, hay là từ trước đến giờ hắn vẫn luôn ở trong đáy hố, cho đến giờ cũng chưa thể bò lên.

Chợt hắn ta nghe được tiếng chân người đi trên cỏ. Bọn họ đổi ý sao? Không có ánh sáng, hắn quơ cây đèn pin trong tay lên quét hai vòng, rồi ánh sáng của đèn chiếu vào một gương mặt mà có nằm mơ