Thực Tâm Giả

Thực Tâm Giả

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329015

Bình chọn: 8.00/10/901 lượt.

ông ta cũng nghĩ sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Gương mặt trắng trẻo đó trong ánh đèn sáng càng giống như không có chút máu, cô lấy tay che trước mặt, thần sắc hoảng hốt nhưng lại không né tránh.

“Mày..! Mày làm sao mà chạy đến đây được?” Hắn ta đột nhiên muốn đứng dậy, nhưng do quá say nên dưới đất quay cuồng, cơ thể rung động, ánh sáng của chiếc đèn pin cầm trong tay cũng trở nên lảo đảo.

Dường như cô thấy rõ ông ta như vậy, bước từng bước lại gần, cuối cùng dừng lại phía dưới hành lang ngắn.

“Anh ấy còn sống chứ?” giọng nói của cô khô khốc, giống như là đang ở ranh giới tuyệt vọng. Thật kỳ lạ, những lời này có cảm giác như rất nhiều năm trước hắn cũng nghe được từ một cô gái khác, hai âm điệu giống nhau, giống ở sự tuyệt vọng, cùng hỏi ông ta một vấn đề, vì vậy hắn trở nên hoảng loạn.

“Mày nói ai? Tao hỏi mày tới đây làm gì?” Hắn giận dữ hỏi, lại phát giác giọng nói của mình cùng cây đèn pin cầm trong tay đang run rẩy. “Mày theo dõi tao sao?”

Cô chưa nghe được câu trả lời mình muốn, bắt đầu đi từ từ lên lầu.

“Nói cho tôi biết, anh ấy còn sống chứ?” Cô hỏi lại lần nữa, dường như tất cả xung quanh đều không quan trọng, đây là quan tâm duy nhất của cô.

Phương Học Nông bị chọc giận, “Nó là ai hả, thứ nghiệt chủng yểu mạng đó lại quan trọng đến vậy sao? Sớm biết vậy tao đã giết nó rồi, nó chết rồi thì tất cả đều chấm dứt”.

Thần sắc Phương Đăng rõ ràng nhẹ nhõm hơn một chút, ít nhất anh còn sống, chỉ cần còn đường sống là còn cứu vãn được.

Cô hỏi cha mình: “Sao lại làm vậy? Ông có biết mình đang làm gì không?”

“Mày đừng đến đây”. Phương Học Nông đứng cản ngay lối đi dưới hai bậc thang. “Lẽ ra tao nên sớm làm vậy, cái lũ họ Phó đó đều là thứ gây họa, không đáng được đối xử tốt. Muốn sống thì phải hao tài, tao muốn lấy những thứ tao phải có”.

“Trước kia tôi còn nghĩ ông chẳng qua là uất ức, nào ngờ ông đã nổi điên”.

“Mày đứng lại, dám đi lên nữa tao sẽ đâm nó chết ngay.”

Phương Đăng đứng ở hai nấc thang cuối cùng của cầu thang hẹp, bước đến chỗ người đàn ông đang gần như phát điên lên, cô nhìn mặt ông ta, dùng giọng nói van nài.

“Cha, cha thả anh ta ra đi. Tìm không thấy người, lão Thôi nhất định sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó cha không thoát được đâu.”

“Hắn dám! Lão già đó nếu dám báo cảnh sát, tao cũng không cần sống nữa, hắn chờ nhận xác đi. Tao bảo mày đừng có cử động mà!” Phương Học Nông miệng hùm gan sứa cảnh cáo, có lẽ do Phương Đăng kêu một tiếng “cha” khiến ông ta có phần dao động, ông ta chỉ về phía trước nói: “Mày về đi, chuyện này không liên quan đến mày”.

“Sao lại không liên quan? Cha thả anh ta ra đi, con sẽ xin anh ấy, anh ấy sẽ nghe lời con, lúc đó cha còn đường sống”.

“Tao cần nó cho tao đường sống sao? Bây giờ nó phải quỳ lạy cầu xin tao! Nha đầu, mày nghe đây, tránh xa nó ra đi, tao không muốn mày giống cô cô, bọn chúng không phải là người tốt…”

“Vậy cha là người tốt sao? Cha xem cha đang làm chuyện gì, nếu cô cô Chu Nhan biết được cũng sẽ hận cha đến chết” – Phương Đăng ứa nước mắt.

Bàn tay cầm đèn pin của Phương Học Nông càng rung mạnh hơn, “Bọn mày biết gì? Tao cũng vì muốn tốt cho chúng mày thôi. Đời này tao còn trông cậy vào cái gì chứ? Là tao uất ức, bọn mày xem thường tao, tao còn có thể sống vì ai? Ít nhất còn vớ được một mớ tiền sắm quan tài. Lúc đó tao đã không thể để cô cô mày sống những ngày tốt đẹp, xong việc này, mày sẽ có được chút tiền, sống vậy không tốt sao, đừng có nói là tao không làm được gì cho bọn mày nhé?”

Phương Đăng bị mấy lời nói hoang đường này chọc phát điên, khóc lớn: “Tôi cần loại tiền này sao? Chu Nhan cô cô chết rồi, xương cốt đều đã thành tro bụi, cha còn nói muốn tốt cho cô cô, khi cô cô còn sống cha đã làm gì, người bị nhốt trong này là ai cha không biết sao? Là con trai của cô cô, là cháu họ của cha đó”.

“Láo, nó không phải!” Hai mắt Phương Học Nông trợn tròn lên, hơi thở hổn hển gấp gáp. “Tao đã nói nó là tạp chủng, là tạp chủng!”

Phương Đăng thừa dịp ông di chuyển chỗ khác, nhanh chóng lao về phía cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa chặt.

“Dù cha có hận, anh ta cũng do cô cô sinh ra. Mở cửa, thả anh ta ra!”

Miệng Phương Học Nông mở ra rồi khép lại, sau cùng cắn chặt môi nói: “Đứa bé do cô cô mày sinh ra đã sớm chết rồi, trong kia là tiểu tạp chủng, bị ném bên ngoài cô nhi viện. Nếu không phải vì sợ cô cô mày lúc đó không thể sống nổi, tao liệu có bế nó về không? Đây là chuyện làm tao ân hận nhất, nếu biết trước dù có đứa bé thì thằng súc sinh Phó Duy Nhẫn kia vẫn bỏ cô cô mày lại một mình, tao đã để cho tiểu tạp chủng này chết rét tối hôm đó rồi, ai mà ngờ nó lại trở thành oan gia”.

Phương Đăng bị câu nói này của ông ta làm sợ đến ngây người, đứng như trời trồng, nhất thời quên mất mình đang tìm cách mở cánh cửa nặng nề.

“Cha điên thật rồi.” Cô khó lòng tin những gì cha mình nói.

“So với bọn mày tao còn rất tỉnh. Cô cô mày ngốc, mày còn ngốc hơn. Cứ tưởng đó là hạng công tử nhà giàu dát vàng ở trên người. Phó Duy Nhẫn coi như là kẻ thất bại đi, ngay cả trong cái nhà đổ nát đó cũng chẳng có gì. Đều là thứ lai lịch bất minh! Tao vì chìu ý c


XtGem Forum catalog