
thời che miệng kêu lên một tiếng bi thương, Phó Kính Thù cũng há hốc miệng cứng đơ, mảnh vỡ thủy tinh cắm thẳng vào yết hầu của Phương Học Nông, máu chảy như suối trên sàn nhà, Phương Học Nông co quắp giật giật vài cái, dần dần bất động.
Hai người trẻ tuổi bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ điếng hồn, kinh ngạc đứng yên tại chỗ, quên cả trốn chạy, cũng không hề kêu cứu. Nước mắt trên mặt Phương Đăng đã khô đi trong không khí lạnh lẽo như băng giá, dường như tất cả xung quanh đều biến mất, chỉ cảm giác duy nhất bàn tay của anh, nắm tay cô thật chặt, giống như đang dựa vào nhau, như là sẽ ở bên nhau mãi mãi.
“Đi”. Phó Kính Thù nhanh chóng phản ứng, nơi này không phải là chỗ có thể ở lâu, nói không chừng đồng bọn của Phương Học Nông đang quay lại.
Phương Đăng mặc cho anh dắt tay cô rời khỏi căn nhà ác mộng, theo con đường mòn vắng vẻ bên bên sườn núi chạy như điên về hướng biển. Màn đêm bình lặng yên tĩnh của Qua Âm Châu đang ở phía trước chờ đợi họ.
Khi Phương Đăng cùng Phó Kính Thù dừng lại ở con đường sáng rực ánh đèn đầu tiên, mới phát hiện đêm nay khắp nơi nơi ở Qua Âm Châu đều treo đèn kết hoa, người đi đường đông đúc nhộn nhịp kéo về trung tâm hòn đảo nhỏ, ánh điện sáng như ban ngày, mọi người ai cũng giữ nụ cười trên mặt, nhà nào cũng treo lồng đèn đỏ ngoài hiên rất náo nhiệt. Cả hai đều quên, hôm nay là Nguyên đán, một năm mới lại bắt đầu.
Người bán hàng rong nữa đêm nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, cả hai không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại rồi dốc hết toàn lực chạy khỏi nơi đó, mới phát hiện bóng tối địa ngục ở đằng kia và hơi thở ấm áp náo nhiệt tràn đầy mùi vị cuộc sống trước mắt cách nhau cũng không quá xa như tưởng tượng, như bên kia là đèn hoa rực rỡ, còn ngoài biển xa là màu đen trải dài vô biên vô tận.
Họ đang trốn chạy sao? Hay vừa lạc vào con đường dài xa lạ?
Họ đã đi qua, bỏ hoàn toàn mọi thứ lại đằng sau?
Họ từ đâu tới, lại có nơi nào để đi không chứ? Buổi chiều, Phương Đăng ngồi trong căn phòng nhỏ trên lầu hai của Phó gia Hoa viên, ánh mặt trời rọi qua ô cửa sổ, chiếu vào những mảnh gỗ ghép hình hoa trên sàn nhà. Ánh nắng đó nhất định rất ấm áp. Mặt trời giữa mùa đông thường dễ đem lại cho người ta cảm giác uể oải, dù cô đang ngồi ở một nơi khuất bóng.
Ở bộ salon, trừ cô còn có Phó Kính Thù cùng với vị cảnh sát làm việc trên đảo, còn một người lạ ngồi đối diện trên ghế nệm. Thật ra cũng chẳng phải là người lạ, nếu như nhớ không lầm, người đàn ông này Phương Đăng từng gặp qua ở hội trường cô nhi viện. Chẳng qua không ngờ ông ấy chính là luật sư của Phó gia.
Lão Thôi chắp tay đứng sau lưng Phó Kính Thù cách đó không xa, nét mặt vẫn bình thản như thường lệ. Người dân cảnh mập mạp vừa hỏi chuyện Phó Kính Thù, vừa cúi đầu viết không ngừng vào quyển sổ. Luật sư họ Lục thỉnh thoảng chen vào vài câu nói, lão Thôi đứng bên cạnh liền gật đầu tán thành.
Phương Đăng không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu cô bị cảnh sát hỏi thăm, chuyện đã xảy ra đúng một tuần. Vết thương trên cổ cô giờ đã đóng mài, tấm vải mỏng băng ở cánh tay Phó Thất cũng đã tháo ra, để lại vết sẹo có phần xấu xí.
“… Cậu tháo dây, sau đó nhặt lấy mảnh chai đập vào đầu ông ta, ông ta giằng lấy mảnh chai…”
Câu nói này của vị dân cảnh mập mạp bay vào tai Phương Đăng, cô nhìn Phó Thất một cái, anh gật đầu với người cảnh sát, thần sắc vẫn bình thường.
Hôm đó khi bọn họ chạy trốn an toàn, lão Thôi rất nhanh cùng cảnh sát chạy đến hiện trường. Sau đó cả hai phải đến đồn công an, bệnh viện, vào nhà xác… lúc nào cũng xuất hiện hết người này đến người khác, hỏi đủ thứ vấn đề. Cô không tài nào nhớ được toàn bộ quá trình sự việc, cả người cô như bay lơ lửng trên không trung, bản thân như một con rối bị người ta giật dây trong mấy bộ phim hoạt hình xưa cũ.
Trước khi họ đến, Phó Thất đã nhanh chóng bàn bạc cùng cô mọi chuyện. Anh muốn cô dù là trước mặt cảnh sát hay bất luận người nào khác, đều phải khai người đả thương Phương Học Nông chính là anh, cô chỉ vì cứu anh mà xuất hiện ở đó, hơn nữa còn bị Phương Học Nông gây thương tích. Sau đó Phương Học Nông muốn giết họ nên hai bên giằng co rồi Phương Học Nông ngã xuống, hung khí trên tay tự đâm vào cổ mình, chính vì vậy mà bỏ mạng.
“Dù bọn họ không chịu vì tôi mà trả số tiền chuộc khổng lồ, nhưng đã có Luật sư ở đây, họ cũng không muốn nhìn thấy người Phó gia dính líu đến mấy chuyện kiện cáo không rõ ràng, vì vậy mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều”. Khi nói mấy lời này giọng nói Phó Thất vẫn bình thường, nhưng nét mặt lại chán chường một cách kỳ lạ. Lúc họ vừa mới thoát thân, Phương Đăng không hề thấy ở anh vẻ mừng vui may mắn vì thoát nạn, ngược lại là sự tuyệt vọng của một đống tro tàn. “Dĩ nhiên, bởi vì bọn họ nghĩ tôi chính là người của Phó gia”
Sau này theo lời cảnh sát, nơi Phó Kính Thù bị trói chính là nhà xác của sở y tế cũ. Phương Học Nông bị kiện chính là chủ mưu của vụ án này, ông ta còn hai đồng bọn, đều là dân ngoại tỉnh lên đảo làm nhân công ở công trường. Sau khi Phương Đăng cùng Phó Kính Thù chạy thoát, hai người đó hôm sau cũng bị bắt về quy án, hơn nữa lại mau chóng