Thực Tâm Giả

Thực Tâm Giả

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329025

Bình chọn: 10.00/10/902 lượt.

ô cô mày cả đời này im lặng, để nó giả vờ mà sống trong căn nhà lớn, tự cho là bản thân có tổ tông danh tiếng, làm ày hồn xiêu phách lạc. Nhưng bây giờ một chút quan hệ cũng không, mấy kẻ có tiền kia đều biết nó chỉ là thứ tạp chủng, biết rõ nó bị trói ở đây mà một phân tiền cũng không chịu đưa ra, để nó ở chỗ này chết cũng được sống cũng không màng!”

“Im đi, cha im đi…” Toàn thân Phương Đăng mềm nhũn, ngay cả giọng nói cũng trở nên rất mong manh. Chẳng lẽ đây chính là lý do hai người đàn ông lạ mặt khi nãy bỏ đi sao?

“Mày không tin hả, ông nói ày biết, năm đó con trai của cô cô mày do chính tay tao đem chôn ở ngay phía sau trường bắn. Chu Nhan trước khi chết còn xin tao đem tro cốt của nó chôn cùng ở đó. Tao không làm, nó quá ngu ngốc, chính là họ Phó đó đã làm hỏng đời của nó, sau khi chết tao cũng muốn cho nó tránh xa bọn họ ra… Mày cũng tránh ra bọn chúng ra cho tao, bằng không mày và cô cô mày sẽ đều có chung kết quả”.

“Tôi bất kể, cha thả anh ta trước đi!” Phương Đăng hồi phục lại tinh thần, cố gắng lục trên người cha mình tìm chìa khóa, bị Phương Học Nông hất ra, một lần nữa văng đụng lên cánh cửa.

“Chìa khóa đâu? Cha tha cho anh ấy đi. Coi như anh ấy không phải là con trai của cô cô, dù gì cũng là một mạng người. Anh ấy chưa bao giờ làm hại cha mà.”. Cô vẫn chưa bỏ cuộc, kéo cánh tay của Phương Học Nông xuống.

“Sao hả? Ông còn tưởng có thể kiếm được một mớ, dù gì cũng chính tao bồng nó giao cho cô cô mày, để mười mấy năm nay nó ăn sung mặc sướng. Nào ngờ cái thứ nghiệt chủng đó không có bao nhiêu tiền, còn đem lại rắc rối cho ông. Cái Phó gia Hoa viên chết tiệt đó không ai tốt, dù nó không phải là người của Phó gia, cũng cùng tâm địa xấu xa như đó, thả nó đi, tao cũng không còn đường sống, thà là mất cả chì lẫn chài, mày còn có thể rời xa nó.” Phương Học Nông cắn răng nghiến lợi, nhất định thoát khỏi sự lôi kéo của con gái.

“Không đâu… Tôi sẽ xin anh ấy…”

“Xin nó? Không phải mày nói là tao uất ức sao, cả đời này tao chịu không ít sỉ nhục rồi. Ai tao cũng không xin, một chút tiền cũng không có, cùng lắm thì tất cả đều chết ở đây! Buông tay! Nếu không ông đánh chết mày!” Sức Phương Đăng không tệ, chất men trong người Phương Học Nông phát tác, trong lúc giẫy giụa làm rơi đèn pin trong tay xuống, ông ta hét ầm lên như một người điên: “Mày không đi, tao sẽ giết nó ngay!”

“Được, muốn chết thì tất cả chúng ta cùng chết!” Phương Đăng tuyệt vọng cầm vỏ chai rượu Phương Học Nông ném ở cạnh cửa lên, “Tôi nói một lần nữa, thả anh ấy ra!”

“Nó là gì của mày hả?” Mặt ông ta bị ánh sáng đèn pin đang lăn tròn dưới sàn nhà hắt vào như bóng ma, Phương Học Nông giơ tay lao đến tát Phương Đăng một cái, chỉa tay vào mặt cô mắng: “Tao là gì của mày, hả! Đồ khốn, dám đánh tao sao! Ông đây sớm đã không muốn sống nữa rồi!”

“Mở ra!” Phương Đăng không chịu lùi lại, hét lên một tiếng sắc nhọn đến chính mình cũng nhận không ra.

Mắt Phương Học Nông đỏ sòng sọc, bước tới một bước, miệng đầy hơi rượu nóng hổi phà vào mặt Phương Đăng: “Mày dám ra tay? Giết đi, mày không giết tao thì tao sẽ giết nó, đồ không biết xấu hổ…”

Tay Phương Đăng vung lên, vỏ chai rượu vỡ vụn ra trên đầu con sâu rượu, để lại một âm thanh nặng trĩu. Phương Học Nông ngẩn ra một lúc mới đưa tay sờ lên đỉnh đầu, như không dám tin vào mắt mình. Ngón tay chạm phải một chất lỏng sềnh sệch khiến ông ta điên tiết, gầm lên rồi lao đến chỗ Phương Đăng, Phương Đăng dùng hết sức đẩy hắn một cái, hắn loạng choạng té ngã xuống từng nấc thang một, lăn dài không có điểm dừng, từ trên đầu cầu thang bay thẳng xuống dưới, lưng đập vào vách tường thở hổn hển từng cơn một, trong nhất thời không thể nào cử động.

Phương Đăng buông tay, nửa mảnh vỏ chai rơi xuống đất, cô nhặt cây đèn pin vẫn còn sáng cầm lên tay, kinh hoàng chạy đến xem vết thương trên đầu của Phương Học Nông, bị Phương Học Nông hất mạnh tay ra. Hắn ta nguyền rủa cô thậm tệ, nhưng lại không cách nào ngồi dậy. Phương Đăng thấy phía trong nịt da của hắn treo chùm chìa khóa, thừa dịp hắn còn đang nửa tỉnh nửa mê, giật chùm chìa khóa xuống, run rẩy cắm vào ổ khóa.

Cảm tạ trời đất, chùm chìa khóa của Phương Học Nông chỉ có le que mấy chìa, sau hai chìa tra vào không mở được, Phương Đăng tưởng chừng như tim mình nhảy cẫng ra ngoài nghe tiếng kêu giòn của ổ khóa mở ra, cô vội vàng rút chìa ra đẩy cửa vào trong, dùng đèn pin đảo một lượt quanh phòng.

Đó là căn phòng hẹp không tới mười lăm mét vuông, không biết trước đây sử dụng làm gì, nhưng bây giờ bốn phía trống trơn, trừ một đống rơm rơi vãi trên mặt đất, mấy cái hộp cơm trống rỗng, còn có một người bị trói trên ghế ở góc phòng.

Vừa nhìn thấy Phó Kính Thù, nước mắt Phương Đăng lập tức trào ra, nhưng cô không bận tâm lau nữa, mặt mũi đầy nước, cô xông tới bên anh với tốc độ kinh hoàng, xé miếng vải bố đang buộc miệng anh ra, cúi người cởi sợi dây thừng đang trói chặt tay anh.

Đầu ngón tay của Phó Kính Thù bị buộc chặt lại sau lưng ghế, cổ tay bị ma sát hằn lên những đường máu nhạt, Phương Đăng cố hết sức mở, nhưng sợi dây thừng quá chặt, cô lại không có bấ


pacman, rainbows, and roller s