Insane
Thực Tâm Giả

Thực Tâm Giả

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328992

Bình chọn: 10.00/10/899 lượt.

khai ra. Bọn họ cùng Phương Học Nông vừa uống rượu vừa chơi cá cược, nghe nói Phó gia là dân có tiền, hơn nữa còn có người thân là đại gia ở nước ngoài, nên họ mới nảy sinh ý nghĩ kiếm một mớ tiền cung phụng bản thân, cùng với Phương Học Nông bàn bạc thừa lúc không có lão Thôi ở nhà nhảy vào trói Phó Kính Thù lại, sau đó bỏ vào bao bố, dùng xe vận chuyển vật liệu xây dựng ở công trường chở đến nhà xác của sở y tế cũ, sau đó lại bảo với lão Thôi nói cùng Phó gia đưa ra số tiền chuộc lớn. Sau khi bị từ chối, ba người mỗi người có một ý kiến khác nhau, chủ mưu Phương Học Nông đề nghị giết người diệt khẩu, hai người kia vì sợ hãi nên bỏ ra ngoài, chuyện về sau họ đều không biết.

Phương Học Nông hôm đó chết ngay tại chỗ, dù hai người kia nói thế nào cũng không thể nhảy ra cùng họ đối chất được. Phương Đăng không nói ra nghi ngờ trong lòng mình, nhưng cô biết rõ hai người họ khai gian. Sống bên cạnh cha mình suốt mười sáu năm, ông ta là kẻ cặn bã vô dụng, làm gì có dũng khí và quyết tâm đến vậy, lại càng không có khả năng tạo ra một âm mưu bắt cóc tống tiền. Phương Học Nông hận Phó gia không phải là chuyện ngày một ngày hai, nếu có gan thì ông ta đã sớm ra tay, cần gì chờ đến bây giờ. Lúc trước khi Phương Đăng và cha lớn tiếng cãi vả còn chọc giận ông ta, nhưng tại sao lúc ấy ông ta cũng không làm khó dễ? Nếu nói không có người ở đằng sau xúi biểu, bày mưu tính kế cho ông ta, đánh chết Phương Đăng cũng không tin. Tống tiền thất bại, kết quả phải diệt khẩu bịt đầu mối, người nào ngăn cản thì kẻ khác sẽ ra tay, người chết rồi không thể nói được nên chỉ còn cách mặc cho người sống muốn nói gì thì nói. Hai tên đồng bọn thừa nhận nhất thời hồ đồ nghe lời Phương Học Nông xúi bảo mà tham dự vụ bắt cóc này, đẩy hết tội cho ông ta, cũng nhất định không khai ra kẻ đó. Phương Đăng trong lòng suy đoán nếu thật sự có kẻ chủ mưu, hắn ta phải thông minh hơn Phương Học Nông rất nhiều lần, mới có thể sau khi chuyện bại lộ mà hắn lại không có bất kỳ dính líu nào.

Thật ra Phương Đăng từng làm như vô tình hỏi lão Thôi mấy ngày đó có gặp Thôi Mẫn trên đảo hay không, lão Thôi nói Thôi Mẫn không có đến tìm ông. Ngược lại A Chiếu đứng cạnh lên tiếng, buổi sáng trước ngày Nguyên Đán còn gặp chú Thôi ở cạnh bên Phó gia Hoa viên, lúc ấy chú Thôi còn cho cậu ta vài viên kẹo.

A Chiếu có ấn tượng tốt với Thôi Mẫn, còn móc ra một viên kẹo để dành lại cho Phương Đăng xem. Phương Đăng tin lời cậu nói, cũng tin lão Thôi không gạt cô, vì cô cũng tận mắt thấy Thôi Mẫn xuất hiện trên đảo. Hắn ta rời khỏi Phó gia Hoa viên chẳng vẻ vang gì, nếu như lên đảo không phải để thăm người chú lớn tuổi thì còn nguyên nhân nào khác? Là ai đã mua thuốc lá tốt, rượu đắt tiền cho Phương Học Nông? Người nào đối với Phó gia và Phó Kính Thù mà nói còn rành hơn cả lòng bàn tay? Cảnh sát cho biết cửa chính Đông lâu cũng không có dấu vết đục khoét gì, Phương Học Nông cả đời căm hận Phó gia, chưa bao giờ bước vào Phó gia Hoa viên thì lấy đâu ra chìa khóa?

Phương Đăng chỉ nói với Phó Thất những nghi ngờ của mình, sau khi nghe xong anh trầm mặc một hồi, rồi cho Phương Đăng biết lúc bị bắt cóc anh đang tưới hoa ở bệ cửa sổ lầu hai, mọi chuyện xảy ra rất bất ngờ, khi anh nghe được tiếng động thì khách không mời mà đến đã lên lầu. Đối phương có ít nhất ba người, anh không cách nào thoát thân được, chỉ kịp đẩy ngã chậu hoa mỹ nhân, nhưng anh không chính mắt nhìn thấy Thôi Mẫn, cũng không nghe được giọng nói của hắn ta. Suy nghĩ của Phương Đăng không phải là không có lý lẽ, chẳng qua là vô bằng vô cớ, không thể buộc tội. Thôi Mẫn không quá ngốc, nếu như hắn ta thật sự dính vào, sau chuyện xảy ra lần này cũng không dám hành động khinh suất nữa.

Luật sư của Phó gia quả nhiên đúng như Phó Kính Thù đoán mau chóng xuất hiện trên đảo. Nghe lão Thôi nói, buổi chiều ngày hôm sau khi Phó Kính Thù mất tích, ông nhặt được lá thư nặc danh ném vào Phó gia Hoa viên. Trong thư nói Phó Kính Thù đang ở trong tay bọn họ, yêu cầu lão Thôi và người nhà của Phó Kính Thù trong một ngày gom đủ năm trăm ngàn tệ, đó là điều kiện để họ thả Phó Kính Thù, nếu không có tiền thì hãy chờ mà nhận xác.

Lão Thôi lúc đó lòng nóng như lửa đốt, không dám tự tiện làm chủ, vội vàng gọi điện thoại đến Tây Á. Bà chủ Trịnh không có nhà, người quản gia tiếp điện thoại. Phải chờ hai giờ sau, bên Tây Á mới báo cho ông biết ý của bà chủ Trịnh, đó chính là lập tức báo cảnh sát, không được dung túng tội phạm.

Lão Thôi cũng không ngờ hồi âm của phía bên kia lại đoạn tuyệt đến vậy, ngay cả một chút thương lượng cũng không. Phó Thất dù sao cũng là do ông nuôi lớn, ông không muốn đứa trẻ này xảy ra chuyện, cũng không dám tùy tiện báo cảnh sát, nhưng năm trăm ngàn tệ đối với ông mà nói là con số trong thời gian ngắn khó lòng kiếm đủ, trong lúc tuyệt vọng ông nhớ lại cách đây không lâu đã gặp luật sư Lục Ninh Hải, hy vọng trong lúc một mình chẳng biết cậy ai có người giúp đỡ ình.

Sau khi nhận được điện thoại Lục Ninh Hải liền quay lên đảo, ông nói ấn tượng của mình với Phó Kính Thù rất tốt, tình nguyện được giúp một tay, n