
ải nhất định giống hệt hình dáng này”.
Phương Đăng quay đầu nhìn ông mỉm cười: “Vậy chú muốn nhận tôi làm con gái hay làm vợ?”
Hiển nhiên vị Luật sư rất khó trả lời câu hỏi này. Cách đây không lâu khi xảy ra chuyện ồn ào trên đảo, ông vẫn nhớ dáng vẻ của cô bé phóng ào lên tường, nụ cười đó dường như đã để lại trong lòng ông một cảm giác sâu sắc, sau này biết cô dính vào vụ án bắt cóc Phó Kính Thù, ông cũng tận tâm tận lực thay họ xử lý tốt chuyện kia. Khi biết cha cô bé trong vụ án này cũng qua đời, hiện giờ là cô nhi không nơi nương tựa, việc nhận nuôi cô mà nói đối với ông không chỉ là tình cảm nhất thời mà cũng là một ý niệm kiên định.
Ông có cảm giác, Phương Đăng cũng như Phó Kính Thù, tuy còn nhỏ tuổi lại dường như đã trải qua mấy đời người.
“Cháu không muốn theo tôi sao? Tôi có một đứa con trai cách cháu không bao nhiêu tuổi, hai đứa có thể sống tốt bên nhau”.
Phương Đăng vén mái tóc bị gió biển thổi phồng lên sau màn tai, lắc đầu: “Tôi không muốn rời khỏi hòn đảo này”.
Luật sư có hơi thất vọng, bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Khi phà cập bến, Phương Đăng tưởng ông đã rời đi, không ngờ ông nán lại hỏi một câu.
“Là vì trên đảo này có một người cháu không thể rời xa? Đứa trẻ ở Phó gia…hai người có quan hệ rất tốt”.
Phương Đăng sửng người, định phủ nhận nhưng nghe Luật sư nói: “Tôi có thể hiểu cháu, cậu ta là anh họ cháu. Hai người đều là cô nhi, có người thân ở bên cạnh sẽ cảm thấy có chút an ủi”.
Phương Đăng chỉ cười cười không trả lời. Luật sư lên phà, cô vẫy tay, đưa người từng muốn cho cô một mái nhà rời bến.
Nửa năm sau, một gần nữa vị luật sư họ Lục này lại xuất hiện trước mặt của Phương Đăng.
Lúc này Phương Đăng đã dọn vào cô nhi viện. Tiền thuê căn phòng trọ trên lầu của lão Đỗ đã đến kỳ, cô không có tiền để trả tiếp. Dù Phó Thất đã từng nói, anh còn cơm ăn thì cô không lo bị đói, nhưng sau khi dọn vào cô nhi viện, cô có thể được nhận sự viện trợ của chính phủ. Trong chuyện này A Chiếu là người thấy vui vẻ nhất, cậu ta đã cao hơn không ít, tính tình cũng không còn hèn nhát như trước đây, có Phương Đăng, cô nhi viện có thêm mùi vị của một mái nhà.
Từ gác trọ đến cô nhi viện, thật ra cũng chỉ cách có mấy chục thước, chỉ tiếc căn phòng giường tầng cô ở không có cửa sổ hướng ra đường, nếu không cô có thể nhìn thấy Phó Thất vừa mới trồng lại chậu hoa mỹ nhân bên cửa sổ.
“Bây giờ cháu vẫn có thể cân nhắc đi theo tôi. Tôi sẽ làm thủ tục nhận nuôi rất nhanh” Lục Ninh Hải nhìn Phương Đăng nói.
Đây quả là một người cố chấp, Phương Đăng thầm nghĩ.
Nhìn thấy cô lại lắc đầu thêm lần nữa, Lục Ninh Hải nói: “Nếu như cháu không muốn rời bỏ hòn đảo này là vì Phó Kính Thù, tôi sẽ cho cháu biết, cậu ấy có thể sẽ phải đi khỏi nơi đây”. Lần này Lục Ninh Hải lên đảo, đem theo tin Phó Duy Tín qua đời, dường như mỗi lần ông đến đều liên quan đến chuyện tử vong.
Thật ra, lúc Phó Kính Thù mới nghe cái tên “Phó Duy Tín” thậm chí trong nhất thời không nhớ nổi đó là ai. Cũng may anh sớm nhận ra sự nặng nề trong sắc mặt của Lục Ninh Hải mà kịp thời phản ứng, người cũng mang họ Phó này chính là con trai ruột của bà chủ Trịnh, anh em cùng cha khác mẹ với Phó Duy Nhẫn, anh đối với người này phải gọi một tiếng “chú”.
Nhưng anh với người chú này chưa từng gặp mặt đến khi nghe tin ông qua đời.
Năm xưa bà chủ Trịnh không có con, đó là nỗi đau to lớn nhất trong lòng bà, cho đến tuổi trung niên lại có thể sinh ra một đôi song thai long phượng, bà coi đó là ân huệ to lớn mà trời cao ban bố ình. Đôi song sinh của bà nhỏ hơn Phó Duy Nhẫn mười tuổi, là con ruột của Phó Truyền Thanh nhưng sinh trưởng trong hoàn cảnh không giống nhau, hơn nữa bé trai của cặp song sinh này chính là máu thịt của bà chủ Trịnh, từ nhỏ đã cưng chìu ôm ấp trong tay, chỉ e không đem được mọi tinh hoa của cuộc đời mà ban cho nó.
Nghe nói Phó Duy Tín này cũng không làm bà chủ Trịnh thất vọng, sinh ra trong gia đình giàu có từ nhỏ đã phong độ oai nghi, cao lớn khôi ngô, tính tình thông minh hướng ngoại, so với Phó Duy Nhẫn mặt mày nhợt nhạt thiếu sức sống mà nói, càng lộ ra sự khỏe mạnh rạng ngời. Khi còn sống Phó Truyền Thanh luôn cảm thấy áy náy với con riêng của mình là Phó Duy Nhẫn, nhưng nói đến thật tâm yêu quý, ông lại để lòng nghĩ đến đứa con ở cạnh hơn, vả lại tính cách của Phó Duy Tín so với ông lại có nhiều điểm tương đồng. Điều này làm cho bà chủ Trịnh rất an ủi, cũng xua tan nỗi buồn chồng có con riêng không ít trong lòng.
Trước khi Phó Truyền Thanh lâm chung, hy vọng vợ mình có thể nhận Phó Duy Nhẫn đưa về Tây Á, cùng lúc đó đem hết cơ nghiệp trăm năm của mình và bà chủ Trịnh giao lại cho Phó Duy Tín, đây cũng là nguyện vọng chung của hai vợ chồng ông.
Phó Duy Tín sinh ở Mã Đại, mười mấy tuổi đã được đưa sang Châu Âu học, tính cách đều tương đối bị Tây hóa. Ông đối với việc thừa kế tổ nghiệp gia tộc cũng không hề để ý. Cha mất đi, gia đình đều do mẹ ông kiên cường lèo lái, bản thân chỉ thích tự do tự tại làm chuyện mình muốn. Trọng tâm sinh hoạt của ông là hưởng thụ cuộc đời, hưởng thụ mỹ nhân, hưởng thụ tất cả những thứ xa hoa phù