
Tam phòng.
Sau khi tỉnh lại, thật ra trong lòng bà đã có câu trả lời. Con gái con rể bà sẽ để lại một phần của cải, bảo đảm một đời không phải lo ăn lo mặc. Phía nhà mẹ ruột thì mấy thập niên qua cũng đã nhận được quá nhiều từ bà. “Hảo ý” của Nhị phòng bà thấy không thể nào tiếp nhận, vì dù sao người anh thứ hai này cũng chỉ là được nhận nuôi, chỉ mang cái họ “Phó” thôi. Duy nhất còn lại cậu bé ở Hoa viên Phó gia, vốn bà không định gặp lại cha con bọn họ, hơn nữa còn hận cha con họ chỉ sinh ra từ cuộc ái ân nhơ nhuốc của chồng mình, nhưng bây giờ cũng phải thừa nhận, cậu ta mới thật sự là huyết mạch của Phó gia Tam phòng, cũng là giọt máu cuối cùng còn lại trên đời của người chồng mà bà yêu quý nhất.
Bà chủ Trịnh quyết định không chần chừ nữa. Thừa lúc bây giờ còn kịp, đứa bé kia đang tuổi vị thành niên, cha mẹ đều qua đời, nếu đón cậu ta về chắc rằng cậu ta sẽ cảm động rơi nước mắt. Chỉ cần chọn thời điểm tốt vun bồi, chưa chắc không phải là một hạt giống tốt. Huống chi bà nghe Lục Ninh Hải nói qua, đứa bé đó vốn tính tình không giống cha nó, thông minh, trầm ổn, tới lui đều quyết đoán, đây chính là người hiện giờ bà và Phó gia cần, nói không chừng trong bóng tối đã le lói ánh quang minh.
“Bà chủ Trịnh muốn tôi chuyển lời với cậu, những tháng ngày qua bà cũng rất quan tâm đến sự trưởng thành của cậu. Cuộc sống của cậu ở đây cũng có thể nói là trải qua tôi luyện”. Lục Ninh Hải nói với Phó Kính Thù.
“À!” Phó Kính Thù ngừng tay cắt tỉa hoa một chút. Lục Ninh Hải cười gượng, ở trước mặt cậu thanh niên này nói ra những lời trái lòng như vậy, bản thân ông cũng thấy là hành động buồn cười, nhưng vì là trách nhiệm nên không thể không làm.
“Cám ơn ông, Luật sư Lục”.
“Đừng khách sáo”. Lục Ninh Hải trầm ngâm chốc lát, mới tỏ thái độ quan tâm đến việc bận của người thanh niên: “Tôi hiểu… Nhưng chuyện quan trọng, tôi chờ quyết định của cậu”.
Phó Kính Thù im lặng không lên tiếng. cánh hoa to bằng ngón út bị anh cắt đứt rơi xuống đất, đáng tiếc đó lại là một cành hoa tươi tốt sum xuê.
“Đừng làm hỏng hoa của anh chứ”.
Phó Kính Thù quay đầu lại, Phương Đăng ngồi trên đầu tường rào nhìn anh cười. Trước đó Lục Ninh Hải đã lẳng lặng rời đi.
“Xem ra em vẫn không bỏ được sở thích trèo tường”. Phó Kính Thù nói.
Phương Đăng duỗi chân, giọng nói nhẹ nhàng: “Làm sao biết được, nói không chừng sau này lại chẳng thể trèo lên nữa”.
Cô nhảy xuống đi vài bước đến bồn hoa, lấy đi chiếc kéo trồng vườn trong tay Phó Kính Thù, tự mình cắt vài nhát, rồi thờ ơ nói: “Anh nên đi”
“Em muốn anh đi sao?” Phó Kính Thù dĩ nhiên không tin đây là lời nói thật tâm của Phương Đăng. Họ đều không quên, chính trong tiểu viện này, anh đã hứa sẽ không đi, có hồ ly đá và ngọn gió kia làm chứng.
“Bây giờ không còn như trước đây!” Phương Đăng cười hì hì nói: “Trước kia là anh không đi được, bây giờ bà chủ đó đang gấp rút chờ anh… Với lại, anh đi không, em cũng phải đi”.
“Sao chứ?”
“Đại luật sư họ Lục nói ông ấy muốn nhận em làm con nuôi, cùng ông ta dọn ra thành phố sống. Phó Thất, anh nói có phải chúng ta cùng nhau khởi sắc không?”
“Lục Ninh Hải?” Phó Kính Thù khẽ cau mày, chuyện Phương Đăng nói với anh là điều vô cùng bất ngờ.
Phương Đăng lấy cùi chỏ híc Phó Kính Thù một cái: “Sao, không tin hả? Em không thể may mắn vậy sao? Con gái của Luật sư, so với “con gái của sâu rượu” hay “con gái nhà tội phạm bắt cóc” có phải hay hơn nhiều lắm không?”
Phó Kính Thù hoài nghi hỏi: “Em đồng ý với ông ta?”
“Tại sao không?” Phương Đăng nói: “Không phải ai cũng muốn bản thân mình sống tốt hơn sao?”
Cô dùng bộ dạng quen thuộc nghiêng đầu nhìn anh mỉm cười. Phó Kính Thù lại thấy vô cùng khó chịu.
“Em đâu phải không biết…”
“Em biết” Phương Đăng mau chóng cắt ngang lời anh nói: “Cũng vì biết, em mới nói anh nên đi”
Sự đắn đo của anh chỉ có Phương Đăng hiểu rõ nhất. Nỗi hận nhiều năm bị bỏ rơi ở nơi này, vết xe đổ của cha mình, thân thế không minh bạch… Còn có cô, đều là những nguyên nhân khiến anh do dự.
“Anh cam tâm cả đời sống thế này sao? Bị nhét vào chỗ này phó thác cho số mệnh, bị người một nhà như Phó Chí Thời coi thường như vậy, nó còn nói chúng ta là chuột cùng ổ. Anh cũng biết loài chuột sống thế nào mà, không thấy được ánh sáng, ai ai cũng chán ghét, ăn thứ rác rưởi của người khác để lại, nghe chút tiếng động là sợ đến run người. Phó Thất, chúng ta có thể không sống thế này đúng không? Lần này anh đi, chính là cơ hội tốt nhất để thay đổi vận mạng… thay đổi số mệnh của hai chúng ta”.
“Vậy sao?” Phó Kính Thù nhắm mắt lại, những gì Phương Đăng nói sao anh lại không hiểu rõ, chỉ là những gì ở phía trước đều không thể dự đoán, tại sao đến lúc anh chấp nhận sự an bài của số mạng thì lại có một cơ hội bất ngờ đến vậy.
“Anh sống tốt, em mới vui vẻ được”. Phương Đăng nhấp kéo vào cành hoa rũ xuống nhìn giống loại hải đường, cắt xuống một phiến lá khô héo. “Anh đã nói, một chậu hoa không tươi tốt, chẳng qua chỉ là triệu chứng, có cắt tỉa chăm bón thế nào cũng vô dụng, ổ bệnh đã nằm trong gốc rễ của nó rồi”.
Lúc ăn cơm tối, A Chiếu vội vã kéo Phương Đ