Old school Swatch Watches
Thực Tâm Giả

Thực Tâm Giả

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328910

Bình chọn: 7.00/10/891 lượt.

ăng qua một bên.

“Chị, nghe nói anh Thất muốn đi nơi khác… Hình như là ra nước ngoài”.

“Cậu bắt tin cũng nhạy ghê”. Phương Đăng tiếp tục ăn phần cơm của mình.

“Sao lại như vậy được”. Nhìn A Chiếu như là sắp khóc đến nơi. “Chị có thể khuyên anh ấy đừng đi không”.

Phương Đăng nhìn A Chiếu, cậu ta đã cao hơn, hai hàng nước mũi nhỏ dài cũng không còn nữa, chỉ là nét ngây thơ trên mặt chưa mất đi. Cậu ta mới mười ba tuổi, nhưng cứ cho là mình đã lớn, bây giờ đánh nhau còn ác hơn cả Phương Đăng, tuy là gầy, nhưng bề trong lại lộ ra sự dũng mãnh, mỗi khi gây nhau với người khác, không đánh người ta ngã thì nhất định không bỏ qua, hiện tại bọn trẻ cùng lứa ở cô nhi viện đều có chút kiên nể cậu ta. Phương Đăng thật sự không biết những gì lần đầu mình dạy cậu ta rốt cuộc là đúng hay sai. Bây giờ cậu ta không bị người khác bắt nạt, còn cả ngày muốn bảo vệ Phương Đăng, đứa bé này rất liều mạng, trong thế giới của cậu ta, chỉ có bản thân mình, có chị Đăng, anh Thất, đây chính là tam giác sắt bất di bất dịch, họ ở đây, cậu ta mới có gia đình.

Phương Đăng sợ A Chiếu buộc mình đi giữ Phó Kính Thù lại, làm cho anh vô duyên vô cớ không vui, liền nói thẳng: “Đi thì đi, tôi để anh ấy đi”

“Tại sao?” A Chiếu không thể nào hiểu được.

“Tại sao gì chứ?” Phương Đăng giả vờ hồ đồ.

“Chị, chị ngốc quá. Chị và anh Thất ở đây không phải rất tốt sao, anh ấy đi rồi, nói không chừng sẽ không trở lại”.

A Chiếu nói xong, thấy Phương Đăng vẫn yên lặng ăn cơm, cậu ta kéo tay áo cô, cô dứt khoát hất tay cậu ta, quay đầu đi ra ngoài.

Phương Đăng đến một chỗ không người, đem từng miếng cơm nhét vào miệng mình, dường như không có thời gian dừng lại thì sẽ ít đau khổ hơn. Ngay cả A Chiếu cũng biết, anh đi rồi không biết khi nào sẽ trở về. Ở trên đảo này, anh là Tiểu Thất của cô, cô còn có thể nắm giữ cái bí mật đó, thỉnh thoảng lại tự ình quyền mơ ước xa vời. Song khi ngay lúc anh ra đi, anh sẽ là Phó Kính Thù, quang minh chính đại trở thành người của Phó gia, cô coi như là người có liên hệ huyết thống với anh, là em họ nhà người mẹ xấu xa của anh, và giữa họ là không bao giờ có thể. Giữa lúc mọi người đều nghĩ Phó Kính Thù sẽ ra đi, lời đề nghị của Lục Ninh Hải về “thủ tục hành chính” đã làm cho tất cả như cơn mộng chưa nằm đã tỉnh, dù đối với người trong cuộc nó là giấc mơ đẹp hay ác mộng đi chăng nữa.

Chuyện này do con gái của bà chủ Trịnh là Phó Duy Mẫn lên tiếng trước. Ai cũng nói Phó Kính Thù là con trai của Phó Duy Nhẫn, nhưng Phó gia ở Tây Á đều đã nghe qua chuyện vợ trước của Phó Duy Nhẫn không đoan chính, Phó Duy Nhẫn khi còn sống cũng tương đối lãnh đạm với cậu con trai này. Ai biết đứa bé này có phải con ruột ông ta không? Nếu muốn nhìn nhận huyết mạch chính thống của Phó gia, thì ngay từ đầu nên làm rõ ràng mọi chuyện.

Lúc Phó Duy Nhẫn bệnh nặng, vì cần kiểm tra nên bác sĩ riêng của gia đình lưu mẩu máu, chưa xử lý kịp thời, vô tình giữ lại. Phó Duy Mẫn mượn cớ nói, nên dùng mẩu máu này để làm giám định thân thế của Phó Kính Thù, khi xác định không lầm mới có thể nhận anh về.

Lúc đầu bà chủ Trịnh cũng không nghĩ đến việc này, Phó Duy Nhẫn tính tình cổ quái, nhưng dáng dấp lại rất giống Phó Truyền Thanh, Phó Truyền Thanh nhận ông ta là con trai, bà chủ Trịnh cũng chưa bao giờ hoài nghi, về phần con trai của Phó Duy Nhẫn thì hơi khó nói. Bà biết con gái đưa ra yêu cầu này thực tế đối với việc bà muốn nhận Phó Kính Thù trong lòng không phục, lại không dám quang minh chính đại phản đối, nên tìm mọi cách để ngăn cản. Nhưng bà chủ Trịnh cũng suy nghĩ, vì lý do an toàn, làm một lần giám định cũng chẳng sao, không chỉ phân biệt thật giả, làm sáng tỏ mọi chuyện, vừa có thể chặn được lời ra tiếng vào.

Công việc này vẫn được giao cho Lục Ninh Hải mà họ tín nhiệm phụ trách. Lục Ninh Hải vì lý do cẩn thận nên đích thân xử lý toàn bộ quá trình. Vì trong thành phố chỉ có vài bệnh viện lớn mới có thể giám định kiểu này, đầu tiên ông ta cùng với Phó Kính Thù đến sở y tế trên đảo lấy mẫu máu, sau đó tự mình đem mẫu máu này đến trung tâm giám định.

Từ bệnh viện bước ra là đã quá trưa, mặt trời chiếu sáng rất nhức mắt, Lục Ninh Hải vừa định đến con đường đối diện lấy xe, nhưng một người đang đứng dưới bóng cây cách đó không xa khiến ông kinh ngạc dừng bước.

Ông đưa tay dụi mắt, trong lòng có hơi nghi ngờ không hiểu có phải vì phơi nắng khiến đầu óc mê muội mà sinh ảo giác, nhưng người đứng trước mặt như cảm giác được ông đang nhìn mình, cũng nhìn lại về phía ông nở nụ cười.

“Phương Đăng?” Ông đi vài bước về phía cô, tay cầm túi giấy tờ, hết sức ngạc nhiên hỏi: “Tôi chút nữa là không nhìn ra cháu… Cháu ở đây.. Không phải là tình cờ đúng không, cháu tìm tôi có việc?”

Phương Đăng chắp tay sau lưng, bộ dạng rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp. “Chú nói muốn nhận tôi làm con gái, nếu con gái ở chỗ này chờ chú, chú cũng ngạc nhiên vậy sao?”

Tuy trong lòng Lục Ninh Hải nghi hoặc nhưng trong nhất thời cũng không biết phải trả lời cô thế nào. Huống chi, bất luận là vì sao cô đến, được nhìn thấy cô một lần bên ngoài đảo, trong lòng ông cũng cảm thấ