
về phía cửa.
Mất giường là
chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn. Giữ lại núi xanh, sợ gì không có củi
đốt. Chỉ cần sống qua đêm nay, ngày mai liền đem bà cô nhỏ này đến trường học!
Nhiếp Tiểu Thiến nhẫn nhịn, u oán nhìn thoáng qua phía cửa, cắn răng một cái,
rưng rưng gật gật đầu.
Đới Xuân Diệu
búng nhẹ tay cô đang che miệng anh, hướng ngoài cửa hô: “Không có việc gì đâu,
anh cùng chị họ của em đang đùa giỡn đó mà! Anh chị bây giờ đang rất buồn ngủ,
Nguyệt Nguyệt, em cũng không nên quấy rầy a~” Dứt lời, hai tay ôm ngực, vẻ mặt
vô tội nhìn cô gái đang bành quai hàm tức giận, giạng chân ở eo anh.
Từ trong ngăn tủ
lấy ra một bộ chăn gối ném cho Đới Xuân Diệu, Nhiếp Tiểu Thiến chui vào trong
chăn của mình, dùng chăn mền phủ kín mình lại như nêm cối. Đương nhiên, mục
đích làm như vậy, không phải là sợ Đới Xuân Diệu không thành thật, mà là sợ
chính mình ngủ say sẽ biến thân!
Tắt đèn, nhắm
mắt, ngủ.
Nằm ở trên
giường một lúc lâu, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn cảm thấy bối rối, cũng không biết là
vì cái gì, tim cô đập thật mạnh, căn bản là bình tĩnh không được. Chăn mền vốn
là bao lấy sít sao, cũng đã sớm ở trong sự trằn trọc của cô mà buông lỏng ra.
Người bên cạnh rõ ràng là cũng không nhúc nhích, nghĩ rằng anh đã ngủ thiếp đi.
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhắm mắt lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Nửa giờ trôi
qua, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn là không có chút buồn ngủ.
Một giờ trôi
qua, Nhiếp Tiểu Thiến cảm giác được mí mắt trầm trọng, bắt đầu mơ mơ màng màng.
“Móa! Tay anh sờ
đi đâu vậy!”
Đang dần dần
chìm vào giấc ngủ, Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên cảm giác được ngực tê tê dại
dại, giống như có người đang sờ soạng. Thần trí mạnh thanh tỉnh, Móa! Thật sự
là có một bàn tay to đang ở tại ngực cô vuốt ve!
Nhiếp Tiểu Thiến
trong nháy mắt cảm thấy nóng nảy! Một phen hất bàn tay ở trước ngực mình ra,
bừng bừng giận dữ!
“Sắc lang!”
Đới Xuân Diệu mở
đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lại bật đèn lên, ngơ ngác hỏi: “Đang êm đẹp, tự
nhiên sao lại mắng người ta!”
Thật là không
biết xấu hổ, còn giả bộ ẻo lả, ai chẳng biết anh là công a! Nhiếp Tiểu Thiến
ngồi dậy, hai mắt trợn lên, dùng ánh mắt tự nhận là thể hiện rõ tâm tình nhất
của cô lúc này để trừng anh, nói: “Tại sao sờ ngực tôi!”
“Ngực?” Đới Xuân
Diệu nghi hoặc, ánh mắt nhỏ tràn ngập khinh thường, cũng ngồi dậy, nhìn bộ ngực
đồng bằng của cô một cái, chậm chạp nói: “Thật ngại quá, tôi cho rằng đó là
lưng.”
Lưng? Có lưng ai
lại lồi lõm như vậy không! Nhiếp Tiểu Thiến vừa ổn định lại một chút, lại ngoài
ý muốn nghe anh nói câu tiếp theo, nháy mắt bị nội thương.
“Cô là
A-- đúng không?” [1'>
Anh mắt híp lại
đầy ghét bỏ, lại ở trước ngực cô đánh giá qua.
“Anh mới là A--!
Anh chính là mặt người dạ thú.” Nhiếp Tiểu Thiến thật sự rất tức giận, thật
thương tâm, thật vô lực. Bộ ngực sữa nhỏ bé của cô là điều cấm kỵ nhất đối với
cô, hơn nữa khi nhìn Lâm Thanh Hà Big Breast (gái ngực bự), loại cảm giác vô
lực này sẽ càng ngày càng mãnh liệt, mà lúc này, ngay cả nam nhân cup đều không
có tư cách, cũng dám trực diện động đến điều cấm kỵ của cô, bỏ qua chua xót của
cô, thật sự là có dũng khí lớn a!
“Ô ~ còn không
thừa nhận, chậc chậc! Của tôi so với của cô còn lớn hơn.”
Quả thực chính
là không thể nhịn được nữa, vô cùng nhục nhã! Nam nhân này, dựa vào cái gì mà ở
lại phòng ở mà Nhiếp Tiểu Thiến cô đã phải cực nhọc vất vả góp tiền mới mua
được, ngủ ở trên giường của cô, bây giờ còn sờ ngực của cô, aiz! Đáng ghét! Đã
sờ soạng thì tôi đi, cư nhiên còn có mặt mũi nói cô ngực nhỏ!Nhỏ, nhỏ, nhỏ! Một
người nam nhân như anh ngay cả nịt ngực đều không cần mang, cư nhiên còn hèn
như vậy, tự mình khen mình có bộ ngực lớn? Nghĩ tới đây, Nhiếp Tiểu Thiến bỗng
nhiên thay đổi giọng nói, nhịn xuống xúc động muốn một cước đem nam nhân này đá
bay xuống giường, nói: “Bộ ngực của anh rất lớn sao?”
Lời còn chưa nói
hết, tay của Nhiếp Tiểu Thiến liền bị một bàn tay lớn ấm áp bắt lấy,
dán lên một lồng ngực dầy rộng.
Ô ~ xúc cảm
không tệ, cơ thể...... thật lớn. Dường như thật đúng là lớn hơn so với mình?
Nửa ngày, Niếp
Tiểu Thiến mới ngượng ngùng rút tay mình lại, ý vị thâm trường nhìn Đới Xuân
Diệu liếc mắt một cái, cười hắc hắc, nói: “Nhìn không ra, anh cũng có thể được
coi là C nha.”
Khụ khụ! Đới
Xuân Diệu khóe mắt nheo lại, một phen đem cô ôm vào trong ngực. Nguyên nhân là
do cô tắm xong, trên người cô tỏa ra mùi thơm ngát ngọt ngào của thiếu nữ, tóc
ngắn cũn ma sát vào cằm anh, xúc cảm thuận trơn, cô rất gầy, rất nhỏ nhắn xinh
xắn, có thể chỉ cần một bàn tay là ôm được.
“Anh muốn làm
gì? Giở trò lưu manh sao?”
“Cô có gì đáng
giá để tôi giở trò lưu manh sao?”
“Vậy anh tại sao
lại sờ ngực tôi?”
Đới Xuân Diệu
trên mặt thoáng hiện lên một tia mất tự nhiên, nói: “Tôi không phải là đã nói
rồi hay sao, tôi tưởng đó là lưng!”
Nước quá trong
ắt sẽ không có cá, người quá hèn mọn tất vô địch!
“Vậy sao anh lại
muốn sờ lưng tôi?” Nhiếp Tiểu Thiến nhất quyết không buông tha, mình bây giờ bị
cố định trong ngực người này, không thể động đậ