
àng bị
sủng hạnh, tựa hồ cũng không mệt mỏi như ta. Chẳng lẽ các nàng giả vờ? Ta lại
có chút không tin, bản lãnh diễn kịch của người trong cung, ai có thể hơn ta?
Có lẽ, Hạ Hầu Thần thương hương tiếc ngọc với các nàng
hơn chút, lúc ở với ta, hắn coi ta thành một dạng công cụ để phát tiết, cho nên
không cần thương tiếc chăng?!
Bất quá cũng không đáng lo, không phải việc này càng
chứng minh vị trí của ta trong cung là không thể thay thế sao. Lần này hắn tự
mình ra ngoài tìm ta, cho thấy không ai có thể lật đổ địa vị của ta được!
Trong gương là một nữ tử trang điểm lộng lẫy khẽ mỉm
cười. Đúng như Tố Khiết đã nói, nụ cười của nàng mang theo sự dụ hoặc vô cùng
và phong tình tao mị đến tận xương, có ai lại cho rằng người trong gương là một
kẻ lạnh tính lạnh tình chứ?
Ta đi ra khỏi Chiêu Tường các, kiệu đang ở trong sân
chờ. Bên cửa hông Chiêu Tường các, có một tòa núi giả may mắn, tập hợp nhiều đá
thiêng. Kỳ lạ là, màu sắc tòa núi này rất diễm lệ, có sắc thái như cầu vồng hiện
ra sau cơn mưa, vì vậy mà có cái tên Chiêu Tường các. Càng kỳ lạ là, sau khi
lấy tên này, phàm là hậu phi vào đây ở, vận khí đều cực tốt, ít có vận
rủi. Ta vốn định trực tiếp đi vào trong kiệu, lại bị khối núi giả hấp dẫn, nghĩ
đến đủ loại tin đồn xung quanh nó, không khỏi đi ra phía trước, sờ sờ mặt ngoài
lạnh như băng của nó, mới trở về bên kiệu, ngồi lên.
Chiêu Thuần cung và Chiêu Tường tường các cách nhau
không xa. Cỗ kiệu đi vững vàng, chẳng hề nhanh, đảo mắt đã đến.
Ta chưa xuống kiệu, đã nghe thấy mấy tiếng thông
truyền từ cửa trước Chiêu Thuần cung truyền thẳng vào trong, “Hoa phu nhân nương
nương giá lâm…
…
Khí thế lời nói tự nhiên không giống với lúc ta còn là
Chiêu hoa. Mấy tiếng cung nghênh kia, nghe vào trong tai, đặc biệt dễ nghe
thoải mái. Sau khi nghe cung nữ dẫn đường của Chiêu Thuần cung kêu ba
lượt: “Mời
Hoa phu nhân nương nương hạ kiệu…” Ta mới chậm rãi
xuống kiệu.
Hài thêu đế dày vểnh đầu bằng gấm (2) trên đường lót đá cẩm thạch dẫn vào
Chiêu Thuần cung, cảm giác thật thoải mái thư thái. Châu ngọc của hoa quan chín
thoa trên đầu đụng vào nhau rung động, giống như tiếng nhạc trên trời. Cung nữ
bình thường trong Chiêu Thuần cung không dám tiếp xúc với ánh mắt của ta, cúi
đầu đứng hai bên. Tư vị của quyền lực chính là như vậy, khiến mình như lên
tiên, khiến người khác nơm nớp lo sợ. Ta nghĩ, tuy rằng ta ở bên cạnh Hạ Hầu
Thần luôn nơm nớp lo sợ, nhưng có thể khiến người khác sợ hãi ta. Trao đổi như
vậy, cũng đáng giá.
Hoàng hậu không ra nghênh đón, ta liền tiến thẳng vào
trung điện. Chưa vào đến cửa điện, đã nghe thấy bên trong đầy tiếng ríu tít như
oanh yến, vui vẻ hòa thuận, hóa ra hôm nay có rất nhiều phi tần tới đây.
Cung nữ dẫn đường truyền xướng một tiếng: “Hoa phu nhân nương
nương giá lâm.” Bên trong cánh cửa liền có người cười nói: “Chúng ta đợi thật lâu,
mới thấy Hoa phu nhân nương nương đến?”
Một kẻ khác góp lời: “Vì nghênh đón nàng ta,
thần thiếp phụng mệnh hoàng hậu đến đâytừ sáng sớm. Hoàng hậu, thần thiếp luôn
tham ngủ, ngài nhìn xem, mí mắt thần thiếp mở lên không nổi đây này.”
Lời nàng ta nói dí dỏm thú vị, khiến mọi người chung
quanh liên tục cười mỉa. Hoàng hậu liền hoà nhã mà nói: “Các muội muội đừng
như vậy. Hoa phu nhân là do hoàng thượng hạ chỉ sắc phong, có quyền giải quyết
chuyện trong lục cung với bản cung, bất luận thế nào, nàng đã không còn là Ninh
Chiêu hoa. Mọi người cũng phải theo lệ hành lễ với nàng, như đối với bản cung
vậy.”
Có người liền cười miả một tiếng, tuy không ra tiếng,
nhưng ta lại nghe ra sự khinh miệt trong đó.
Người hoạt bát dí dỏm lúc nãy lại nói: “Ninh chiêu dung, Hoa
phu nhân là tỷ tỷ của muội, từ nay về sau muội nên nói đỡ cho chúng tỷ muội mới
phải.”
Hóa ra là Ninh Tích Văn, nàng đã đầu phục hoàng hậu,
sau khi được sủng hạnh, phong làm Chiêu dung, cùng một đẳng cấp với phong hào
cũ của ta. Nàng coi như cũng đạt được những gì mình mong muốn, nhưng ta hồi
cung, nàng vẫn chưa tới thăm hỏi lần nào, chắc là còn đang trách ta trước kia
không giúp nàng chăng.
Ninh Tích Văn yểu điệu đáp: “Khánh tỷ tỷ nói đùa…”
Ngữ khí có vài phần suy sút yếu đuối, có lẽ là tâm tình không tốt.
Ta hết sức thong thả bước đến gần cửa điện, nghe rõ
ràng tất cả những cuộc đối thoại bên trong, lại dừng dừng trước cửa đại điện,
thầm nghĩ, hoàng hậu kêu tất cả phi tần tới đây, chắc là muốn hạ uy phong của
ta rồi. Xem ra mấy tháng này nàng làm hoàng hậu cũng không uổng, có vết xe đổ
của Sư Viện Viện, dĩ nhiên nhóm cung phi tám chín phần đều phụ thuộc vào
nàng. Tuy hoàng thượng cho ta quyền cùng giải quyết chuyện lục cung, nhưng
quyền hành chủ yếu vẫn còn ở trên tay nàng. Nghĩ đến đây, gương mặt ta liền nở
một nụ cười tươi tắn như hoa, chậm rãi đi vào chính điện.
Vừa vào chính điện, tiếng ồn ào nói nhỏ liền ngừng
lại, ánh mắt chúng phi tần đều chuyển về hướng ta, ta lại coi như không thấy,
trong ánh mắt đã không còn vẻ tươi cười lấy lòng lúc là Ninh chiêu hoa nữa. Ta
y lệ cúi lạy hành đại lễ với hoàng hậu, nàng lại không dám làm kh