
ó nhiều, vội
kêu ta bình thân. Lúc này ta mới khẽ mỉm cười với nàng:”Tỷ tỷ, nhờ có tỷ tỷ
chăm sóc, rốt cụôc muội muội cũng được trở lại trong cung.”
Sắc mặt hoàng hậu cứng đờ, bày ra một nụ cười đoan
trang bình thản, “Bản
cung nào có công lao gì. Lúc muội muội vào tù, không biết bản cung đã
đau lòng xiết bao, sau lại nghe nói muội muội bị thương trong ngục, lúc mang
đến viện ngự y lại bị kẻ gian bắt cóc, không biết kết cuộc ra sao, mấy ngày
nay, bản cung ăn không ngon, ngủ không yên.”
Phi tần phía dưới thấy ta và hoàng hậu tỷ tỷ muội
muội, thần thái thân mật, nhất thời lại không biết nên hành động ra sao, tràng
diện liền yên tĩnh trở lại.
Hoàng hậu ban ghế, ta ngồi dưới tay nàng, tỏ vẻ chấp
nhận thân phận của ta. Lúc này, Ninh Tích Văn liền dẫn đầu hành lễ với ta. Một
đám phi tần kia không còn cách nào khác, bất luận trong lòng bất mãn thế nào,
cũng phải hành đại lễ với ta.
Ban đầu, chỉ có ta hành lễ với người khác, nào có ai
hành lễ với ta. Nhìn thấy các nàng nín nhịn, biểu tình khó chịu, nhao nhao cúi
lạy, ta chỉ dưới một người lại trên vạn người, phú quý uy nghiêm như thế, ta có
bị Hạ Hậu Thần đày đoạ để đổi lấy hết thảy những thứ này, cũng rất đáng
giá.
Hành lễ xong, Ninh Tích Văn vốn là tỷ muội với ta,
nàng liền thân mật đi tới bên cạnh ta, cầm trong tay một cái khay bạc, trong
khay có điểm tâm khoai sọ chỉ bạc, nói: “Tỷ tỷ, muội muội biết từ
nhỏ tỷ đã thích ăn ngọt, điểm tâm khoai sọ này vừa vào miệng liền tan
ngay, mỹ vị vô cùng, tỷ tỷ thử xem?”
Ta thấy nàng tha thiết nhìn ta, liền nhận lấy điểm tâm
trong tay nàng, đặt trên mặt bàn. Ninh Tích Văn liền nói: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ
ngại điểm tâm của muội muội không ngon hay là có độc sao? Tỷ tỷ vừa hồi cung,
đã được ban Chiêu Tường các, nghe nói nơi đó điềm lành bao phủ, làm sao lại có
vận mệnh như vị ớ Tinh Huy cung kia.”
Lời này vừa nói ra, đám phi tần còn lại liền lộ ra nụ
cười mỉa. Ta không tưởng tượng được, người đầu tiên gây khó dễ cho ta, lại là
muội muội ruột thịt của mình, không biết ở trước mặt nàng hoàng hậu đã làm
những trò gì?
Bánh ngọt khoai sọ chỉ bạc trên bàn nõn nà, màu xanh
nhạt đáng yêu, khiến người ta vừa thấy đã muốn ăn hết. Ta nói: “Gần đây tỷ tỷ thoát
được đại họa, lại được hoàng hậu nương nương chăm sóc, muội muội ở trong cung
mới có được một chỗ đứng nhỏ nhoi, bản phi đa tạ nương nương.”
Ta quay đầu vái chào hoàng hậu, lại quay đầu về hướng
Ninh Tích Văn, cười mà như không cười, “Muội muội, muội còn chưa gặp mẫu thân
của ta phải không? Đại nương đã qua đời, từ nhỏ bản phi đã thương muội như em
ruột, ngày sau tự nhiên cũng như thế. Hiện giờ người đã được hoàng thượng phong
làm Nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, ai…” Gương mặt ta hiện
lên vẻ thương tiếc, “Chỉ
tiếc đại nương đi quá sớm, nên không được hưởng vinh hạnh đặc biệt này. Nếu như
đại nương còn sống, ta có thể thỉnh cầu hoàng thượng, phong cho đại nương làm
nhị phẩm cáo mệnh. Người một nhà chúng ta liền vui vẻ ấm áp, phụ thân trên trời
có linh thiêng, cũng được an ủi, không phải là rất tốt sao?”
Ninh Tích Văn nghe vậy, tức giận đến sắc mặt tái nhợt,
cả người run rẩy. Ta biết, hoàng hậu tất đã điều tra rõ, ta đưa đại nương và
nàng đến ở Triều Nguyệt am, cũng không có ý tốt gì, vốn là để các nàng làm kẻ
chết thay. Rốt cuộc đại nương bỏ mình, mà mẫu thân ta lại tận hưởng vinh hoa
phú quý, chắc hẳn nàng hận ta đến tận xương tủy?
Dòng chính dòng thứ đảo lộn, thê thiếp chuyển mệnh,
ông trời luôn thích trêu cợt người ta như vậy, đùa bỡn con người trong lòng bàn
tay. Đối với ta mà nói, niềm vui từ trên cao nhìn xuống người khác như thế, đã
như là thuốc phiện, một khi nghiện, thì không có cách nào dứt bỏ.
Những phi tần khác thấy Ninh Tích Văn làm khó dễ, lại
gặp chịu nhục trước mặt ta, liền biết ta cũng không lưu nửa phần tình cảm gì
với vị gia muội này, huống chi là người lạ như các nàng. Trong thời gian ngắn
các nàng liền thôi cười, nháy mắt ra dấu với nhau, lại không dám sinh sự. Ta
chậm rãi bưng trà lên uống, lại dùng đũa bạc gắp một miếng khoai sọ chỉ bạc lên
ăn.
Hoàng hậu thấy ta dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, hoàn toàn
không để nàng vào mắt, nụ cười liền dần dần miễn cưỡng, nhưng vẫn duy trì bộ
dạng như thường. Giờ phút này thấy trên bàn ta bị bọn nô tài cố ý không chuẩn
bị điểm tâm, liền vội vàng giáo huấn: “Một đám nô tài không sợ chết, còn không
mang điểm tâm, nước trà lên cho Hoa phu nhân. Hoa phu nhân được hoàng thượng
thưởng thức, về sau sẽ trợ giúp bản cung quản lý lục cung, các ngươi cho rằng
nàng còn là Ninh chiêu hoa trước kia sao? Nếu sơ sẩy thất lễ, xem nàng có lột
da các ngươi không…”
Hoàng hậu tức giận, đám người phía dưới lại càng không
dám hành động. Chỉ chốc lát sau, trên bàn ta liền bày đầy thức ăn. Ta mỉm cười
cảm ơn hoàng hậu, việc đức không nhường ai bắt đầu ăn. Đám phi tần bên cạnh
thấy thế, liền càng thêm gắng sức, rốt cuộc trong bữa tiệc có người khẽ hừ,
thấp giọng nói: “Chẳng
qua chỉ là nữ nhi của quan lại phạm tội thôi mà!”
Ánh mắt ta đảo qua, thấy người lên tiếng chính là
Khánh Mỹ nhân n