
n
phái Khang Đại Vi đi theo ta. Dường như phụ hoàng hiểu được nỗi khổ của ta, có
một ngày lúc ông tỉnh táo, liền nói: "Hoàng nhi, những người khác con
có thể không tin tưởng, nhưng có thể tin Khang Đại Vi, hắn sẽ thay ta bảo vệ
con."
Ta chú ý thấy lần nói chuyện này, phụ hoàng không dùng
chữ "Trẫm" vô dụng ngăn cách tình cảm cha con kia, mà giống như một
người phụ thân chân chính, ta liền tin tưởng ông ấy. Dần dần để Khang Đại Vi đi
làm một ít chuyện mà ta không tiện xử lý, ví dụ như quản lý việc kinh doanh của
mấy cửa hàng bên ngoài, kiểm kê tiền bạc, dùng danh nghĩa phú thương phương Bắc
mua hàng hóa ở phía Nam sau đó vận chuyển lên phương Bắc, lại vận chuyển hàng
hóa từ phương Bắc xuống phía Nam bán, còn mở không ít cửa hiệu. Ta ở trong
triều đình, những thứ ta biết chung quy luôn nhiều hơn người bên ngoài, cho
nên, dần dần cũng có chút thành tựu, ta liền sai người đúc một cái nhẫn, làm
thành hình dạng con dấu, ký kết hiệp định với các tiền trang, dùng nó để điều
động tiền bạc.
Đã có tiền bạc, ta liền bắt đầu thu mua người, từ các
nơi, thu thập những đứa trẻ nghèo khổ, mua chúng về, đào tạo chúng. Bọn họ chỉ
có mình ta là chủ tử, không còn lựa chọn nào khác, cho nên lòng trung của bọn
họ hơn xa đám cung tỳ trong cung.
Nhưng bề ngoài, ta vẫn là một thái tử hoang đàng như
cũ. Trong cung cũng có không ít cung tỳ tham vọng, ta liền để cho các nàng như
nguyện, sau khi sủng hạnh, phong cho một cái danh hào bậc thấp rồi buông tay để
các nàng đấu đá. Trong cung là thế giới của nữ nhân, nếu ta không làm như thế,
sẽ dần dần bị cô lập, chỉ khi để các nàng đấu đá nhau, vì tranh giành sự sủng
ái của ta, các nàng sẽ không ngừng truyền các loại tin tức vào trong tai ta.
Kỳ thật, sống lâu trong cung, cũng rất tốt. Các nàng
giống như những con cờ, mặc ta chi phối xếp đặt, các nàng đã hãm sâu vào trong
đó, thì không có cách nào thoát ra được nữa.
Ta đem những bản lĩnh học được từ các nàng, sau khi
thêm thắt thay đổi, lại áp dụng với mẫu hậu, ta liền thành một thiếu niên chỉ
biết ăn nhậu chơi bời, vô cùng ỷ lại vào mẫu hậu.
Mà lúc này, đứa con của Vân quý nhân dần dần lớn lên,
xuất thân của Vân quý nhân cũng cao quý như mẫu hậu, đều xuất thân từ Thượng
Quan gia, liền bắt đầu vô lễ.
Bản tính con người vốn là như vậy, chỉ cần có chút uy
phong, liền không coi ai ra gì, cũng không để ai vào mắt.
Rất nhanh, trong cung liền chia thành hai phái, điều
khiến người ta buồn cười là, đội ngũ của hai phái này đều toàn là người của
Thượng Quan gia.
Ta có thể tìm cách sinh tồn trong chật vật.
Lúc thân thể phụ hoàng khá hơn, liền tấn phong cho Vân
quý nhân thành quý phi. Mẫu hậu không thể phản đối, bởi vì Vân quý nhân vốn là
đường muội của bà, đều là người một nhà. Hơn nữa, Vân quý nhân vốn là do mẫu
hậu yêu cầu cho tiến cung, Vân quý nhân đã sinh hạ hoàng tử, tự nhiên phải được
tấn phong.
Đứa trẻ có mẹ ruột bảo vệ cũng khác, có chút ngạo
nghễ.
Không thể so sánh với ta, từ nhỏ đã biết xem sắc mặt
của người ta, thậm chí còn nhận biết sắc mặt của người bên cạnh, bằng không bọn
họ sẽ mang cơm thừa canh cặn cho ta.
Cho nên, tuy rằng đệ đệ tư chất thông minh, lại ỷ lại
vào mẫu thân của hắn nhiều hơn mẫu hậu, càng xa lánh mẫu hậu, không bằng ta, vô
cùng ỷ lại vào mẫu hậu, bởi vì ta không có lựa chọn nào khác.
Phụ hoàng thấy Nhị hoàng tử thông minh, mà ta thì
phóng đãng bừa bãi, liền vài lần đề nghị đổi thái tử với mẫu hậu, không ngờ lại
bị mẫu hậu phản đối mãnh liệt, thế là sống chết mặc bây.
Ta vô tình biết được, trái tim không khỏi cảm thấy
nguội lạnh, tạo thành khúc mắc trong lòng, bị Khang Đại Vi phát hiện, dẫn theo
ta đến trước mặt phụ hoàng. Phụ hoàng chỉ nói với ta: "Đứa trẻ đáng
thương, ta làm vậy là muốn bảo vệ con đó."
Lại nói, "Tất cả mọi chuyện về con, ta đều biết,
ta là một phụ hoàng vô dụng, không thể bảo vệ giang sơn này. Kế tiếp, chỉ có
thể trông cậy vào con, nhớ kỹ, đừng làm con rối của người ta, hãy thay phụ
hoàng trông coi giang sơn này."
Lúc này, bệnh của ông đã nguy kịch, chỉ tha thiết nhìn
ta.
Ta biết ông lên ngôi từ thưở thiếu niên, có đại thần
phụ tá, từng khai sáng một thời đại hưng thịnh, sau đó không khỏi mất cảnh
giác, trầm mê trong nữ sắc, vì muốn trường sinh bất lão, đã uống đan dược, lại
bị đan dược làm hại, đến nỗi dù có điều dưỡng ra sao, thân thể cũng không thể
khôi phục.
Ta còn biết, đan dược kia, là do Thượng Quan gia dâng
tặng.
Ta rưng rưng đáp ứng ông.
Thời gian của ông đã không còn nhiều.
Ta lại không thể biểu hiện quá đau buồn, chỉ có thể
nén nỗi thương tâm vào sâu trong đáy lòng, vẫn ăn chơi bừa bãi như cũ. Nhưng ta
không ngờ tới, tuy mẫu hậu che chở ta, nhưng một vị khác lại nhẫn nhịn không
được, quyết định ra tay, thừa dịp ta ở bên ngoài, phái người đến ám sát.
Từ nhỏ ta đã có linh cảm với nguy hiểm, đương nhiên
không thể để cho bọn họ thành công, thế là, ta trốn vào một chỗ mà người khác
tuyệt đối không nghĩ đến, phủ đệ của Ninh ngự sử. Trong mắt người ngoài, Ninh
ngự sử thuộc phe cánh của Thượng Quan thái sư, dùng ngòi