
ng ngữ khí khinh miệt ám hiệu, bảo rằng con người ta một khi lợi dụng người
khác xong liền vứt ra sau đầu, cho nên ta mới đi thăm thái hậu. Nghĩ đến đây,
tất cả những hành động mà Hạ Hầu Thần làm mang đến cho ta một chút ấm áp nháy
mắt đều biến thành băng, ta đột nhiên hiểu ra, mỗi một câu hỏi han thậm chí mỗi
một biểu tình miệt thị của hắn đều có mục đích. Lúc đó, quan hệ của ta và hắn
bất giác ấm áp hơn một chút, cho nên, ta mới để ý đến lời hắn nói, không nghĩ
đến đổi lấy lại là tình cảnh thế này!
Xem ra hắn đẩy ta xuống vũng bùn, lại sai người lôi ta
ra khỏi vũng bùn, quả thật là có mục đích khác
Lý Sĩ Nguyên thấy ta trầm tư, cho rằng ta nghĩ ra cái
gì, liền hỏi: “Nếu nương nương nghĩ ra cái gì, xin hãy nói với lão thần,
lão thần có thể tổng hợp phân tích.”
Suy nghĩ của ta hàng vạn hàng nghìn, nhưng cuối cùng
chỉ có một đáp án, vốn là như thế, Hạ Hầu Thần vốn là người như thế, đây mới là
hoàng thượng mà ta biết.
Không biết Lý Sĩ Nguyên đã nhận ra cái gì,
nói: “Nương nương, thời tiết tuy lạnh, nhưng vẫn còn hi vọng, nương nương
không cần bi quan như thế.”
Gương mặt ta lại hiện ra biểu tình bi quan sao? Không
thể như thế. Đây là chuyện hợp tình hợp lý, nên coi tất cả những gì Hạ Hầu Thần
làm đều là chuyện đương nhiên mới đúng! Không có kỳ vọng, ở đâu ra hi vọng! Ta
đã vô tình kỳ vọng Hạ Hầu Thần sao?
Ta thầm cười lạnh, lại nói với Lý Sĩ Nguyên: “Lý
đại nhân, bản phi thực sự nghĩ không ra đêm đó còn phát sinh cái gì. Tất cả
những gì bản phi hay biết đều nói cho đại nhân cả rồi, chỉ hi vọng Lý đại nhân
có thể mau chóng điều tra rõ chân tướng, trả lại thanh danh trong sạch cho bản
phi.”
Cặp mắt Lý Sĩ Nguyên đảo qua mặt ta, bỗng nhiên cười
nói: “Lão thần đã lĩnh thánh chỉ, sẽ đem hết toàn lực điều tra rõ chân tướng vụ
án này. Kỳ thật án này nói đơn giản cũng đơn giản, nói không đơn giản thì cũng
không đơn giản, nói nương nương có tội cũng được, vô tội cũng được, còn phải
xem hành động của người nào đó, muốn tìm ra chứng cớ đích thực, cũng khó.”
Hắn nói một phen đã khiến ta hiểu ra chân tướng. Vụ án
này, kỳ thật luôn nằm trong bàn tay con người, nếu như hoàng hậu thẩm án, ta
liền có tội. Nhưng triều cục lấy lợi làm đầu, cứ nhập nhằng đẩy ta ra chịu
trận, đó mới quyết định có lợi nhất chăng?
Đôi mắt không lớn lắm của Lý Sĩ Nguyên ngẫu nhiên lướt
qua ta một chút, giống như có thể nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của ta. Ta đột
nhiên nghĩ ra một kế, liền nói: “Lý đại nhân, giao tình giữa bản phi và
hoàng hậu luôn thâm hậu, từ khi xảy ra đại nạn này, lại do hoàng hậu thẩm án
bản phi, bản phi muốn hỏi hoàng hậu một chút, nàng lấy chứng cớ từ đâu mà đưa
bản phi vào Tông Nhân phủ? Bản phi gặp đại nạn lần này, đau lòng lắm, vẫn chưa
có cơ hội hỏi hoàng hậu. Lý đại nhân có thể thỉnh cầu hoàng thượng, để bản phi
trông thấy hoàng hậu, có lẽ sẽ có trợ giúp trong quá trình thẩm án?”
Nếu như dùng cách khác không thể gặp được hoàng hậu,
ta liền quang minh chính đại thỉnh cầu hoàng thượng ân chuẩn để ta gặp mặt
nàng. Hoàng hậu cũng không phải là người có liên quan đến vụ án, chỉ là người
thẩm án thôi, có lẽ hắn sẽ chấp thuận?
Gương mặt Lý Sĩ Nguyên không có vẻ bất ngờ, giống như
mong muốn của ta là chuyện đương nhiên, chỉ bình thản nói: “Cũng được. Án này
coi như bế tắc rồi, lão thần cũng không có nhiều chứng cớ xác thực để giúp
nương nương, có lẽ nương nương có thể tự tìm đường ra.”
Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy khi hắn nói hai
chữ “Đường ra”, ý vị đặc biệt sâu xa, nhưng ta cẩn thận quan sát sắc
mặt hắn, lại không nhìn ra cái gì.
Xem ra trong cung chẳng những là một chỗ có thể khiến
người ta nhanh chóng trưởng thành, còn đào tạo con người trở thành một kẻ giỏi
diễn kịch, quan trường cũng vậy thôi.
Tuy chức quan của Lý Sĩ Nguyên không cao, nhưng sự lợi
hại và nhanh nhẹn của hắn lại không thua bất kỳ ai.
Quả nhiên, không biết Lý Sĩ Nguyên thương lượng với
hoàng thượng thế nào, hôm sau vừa mới rửa mặt chải đầu xong, ta đã nghe thấy nữ
quan coi ngục vội vàng chạy tới, nói với ta: “Nương nương, trong cung truyền
lời, phượng giá của hoàng hậu nương nương đang nhắm thẳng tới Tông Nhân phủ,
nói là phụng thánh chỉ tới thăm nương nương.”
Ta đáp lên tiếng, nói: “Trong phòng quá nhiều bếp lò,
hiện tại trời đã trong, cất bớt hai cái đi. Hoàng hậu nương nương váy dài phết
đất, không nên đốt than.”
Nữ quan coi ngục cảm thán, “Nương nương suy nghĩ thật
chu đáo chặt chẽ, việc lớn việc nhỏ gì cũng nghĩ cho người khác.”
Ta liếc mắt nhìn nàng một cái, thầm nghĩ nữ nhân thoạt
nhìn thô bỉ này kỳ thật lại rất cẩn trọng tinh tế.
Nàng kêu người bưng hai cái bếp lò ra, trong phòng
liền trống trải hơn rất nhiều, khôi phục lại tình trạng trước khi Hạ Hầu Thần
đến.
Qua buổi trưa, ăn xong cơm trưa, Thời Phượng Cần mới
tiền hô hậu ủng mà tới. Bởi vì vẫn còn trong đại tang, toàn thân nàng trắng
thuần như hoàng thượng, trên đầu cũng không mang châu thoa, người hầu hạ bên
cạnh cũng như vậy, trắng bệch như mưa tuyết tung bay.
Khác với trước kia, nàng không thể nói chuyện một mình