Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thương Ly

Thương Ly

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322843

Bình chọn: 9.00/10/284 lượt.

hẳng còn thứ gì khác cho thúc nữa.”

Đang lúc nói chuyện thì Tĩnh Hiên bước vào phòng. Hải

thúc định quỳ xuống, y phẩy tay miễn lễ. Hải thúc cảm kích tạ ơn ban thưởng

trọng hậu của y. Tĩnh Hiên không mấy để tâm, lạnh nhạt đáp: “Quê của ngươi ở

huyện Bình Viễn phải không? Có gì ta sẽ nhắn với tri huyện một tiếng, để ý giúp

ngươi.”

Hải thúc cảm kích đến rơi nước mắt, nằng nặc dập đầu

thành tâm thành ý tạ ơn Tĩnh Hiên. Nguyệt Mặc lanh lẹ gọi bọn họ cùng mình lui

ra ngoài.

Tĩnh Hiên vui vẻ ôm lấy eo Mỹ Ly, cùng ngồi xuống

giường, “Ta sắp xếp cho Hải thúc như vậy, nàng có hài lòng không? Đó là yêu ai

yêu cả đường đi.”

“Cảm ơn.” Mỹ Ly chân thành đáp, nàng cũng có thể cảm

nhận được Hải thúc hết sức biết ơn Tĩnh Hiên. Y nhấc ngón tay lên là xong hết

những việc mà nàng chẳng đủ sức làm. Thật là tức cười, hình như y quên mất thuở

xưa vì nàng mà y thường lạnh giọng mắng mỏ giận lây Hải thúc.

Lời cảm ơn của nàng không ngờ lại khiến Tĩnh Hiên cao

hứng hẳn lên, thấy rằng làm nhiều việc cho nàng cũng đáng giá. Y rút một xấp

ngân phiếu trong ngực ra, nhét vào tay nàng, “Sản nghiệp của vương phủ nhà

nàng, ta đã phái người phụ trách quản lý, đây là thu nhập nửa năm đầu, giữ lấy,

là tiền riêng của nàng.”

Y thoải mái cười lớn, mi mục tuấn tú rạng rỡ mê người,

nàng vẫn không thèm ngước mắt nhìn.

Tiếng cười của y từ từ chùng xuống, giọng cụt hứng,

“Ta đi rồi, cứ ba tháng lão Phong sẽ đưa địa tô cho nàng một lần, nàng giữ lấy,

không đủ dùng thì nói với quản gia, ta đã dặn dò rồi, nàng muốn bao nhiêu lấy

bấy nhiêu.”

Mỹ Ly nhìn xấp ngân phiếu dày cộm trong tay, “Khiêm

vương phủ làm gì nhiều tiền đến thế!”

Y cau mày, “Cho thì nàng cứ giữ! Sợ bẩn tay sao?”

“Không cần đâu, ngài cứ giữ lại đi.” Đây rõ ràng là

tiền y cấp riêng cho nàng, là… ban ơn.

Y phát cáu vì hành động không biết điều này. Lúc nào

nàng cũng thế. Y chỉ cần nàng vui vẻ mỉm cười nói lời cảm ơn, không nói thì tỏ

vẻ hiểu lòng y cũng được. Không muốn nghe thêm lời nào có thể khiến y giận dữ,

y quay đầu không nhìn nàng, lớn giọng gọi với ra ngoài cửa: “Người đâu! Đến

đây!”

Số a hoàn của Mỹ Ly tính sơ sơ cũng mười mấy người,

chen chúc tiến vào khiến gian phòng chật ních. Mỹ Ly hơi mất tự nhiên, nàng chỉ

ăn mặc đơn giản, thậm chí không khoác áo ngoài đàng hoàng, còn bị Tĩnh Hiên giữ

chặt trên giường không cho xuống đất, bộ dạng thật thiếu đoan trang.

“Ta đi rồi các ngươi phải cẩn thận hầu hạ chủ tử. Tiền

công của các ngươi là do Khiêm vương phủ cấp, chủ tử của các ngươi là Mỹ Ly

cách cách. Các ngươi cần nghe lệnh của ai, là người hầu của ai, đã biết chưa?”

Cơn giận bùng lên khi nãy hòa vào lời nói, giọng điệu đặc biệt nghiêm khắc,

khiến cho đám a hoàn bộc phụ sợ hãi quỳ xuống vâng dạ.

“Nguyệt Mặc, ta thấy ngươi khá là từng trải, đám người

hầu này do ngươi quản lý. Không cần nghe lời sai phái của bất kỳ ai trong phủ

này.” Y liếc Nguyệt Mặc, cô ta vội vã dập đầu. Y lại quay sang Mỹ Ly, rút một

tấm ngân phiếu từ tay nàng quẳng cho Nguyệt Mặc, “Đây là chủ tử các ngươi

thưởng, chia nhau đi!”

Thấy hộp bánh ngọt đặt trên giường, nhận ra đó là đồ

do Tố Doanh đem từ nhà mẹ đẻ về, bèn cau mày hạ lệnh cho người hầu khi lui ra

thì thuận tay cầm theo.

Mỹ Ly trầm lặng nhìn bóng lưng vạm vỡ của y, y xếp đặt

nhiều như vậy là sợ y đi rồi nàng bị Tố Doanh hành hạ sao? Mũi bất giác cay

cay.

Tĩnh Hiên đứng quay lưng về phía nàng, cố dằn cơn

giận, rồi xoay phắt lại bước đến bên giường ôm choàng lấy nàng. Nước mắt nàng

ướt đẫm vai y, nhưng y không hề phát hiện ra.

“Mỹ Ly, ngày mai ta xuất chinh rồi.” Y siết chặt vòng

tay, bất đắc dĩ thở dài, an bài chu đáo đến đâu vẫn cảm thấy không đủ yên tâm.

Thậm chí y còn hi vọng nàng vẫn giữ được vài phần hung hãn thuở xưa, ít nhất y

cũng không cần lo lắng nàng bị người ta khi dễ. “Chọn bốn a hoàn theo nàng vào

cung, ta đã nói với lão tổ tông rồi, thời gian này nàng cứ ở lại trong cung

thôi.”

Đến đây trái tim nàng đã nhũn ra, thân thể được y ôm

gọn vào lòng không còn sức đâu mà vùng vẫy nữa.

“Vương gia! Vương gia…” Ma ma của Tố Doanh ở ngoài cửa

gọi vọng vào, tiếng được tiếng mất. Tĩnh Hiên cau mày, chán ghét hừ mũi, cuối

cùng cũng buông Mỹ Ly, “Ta ra xem thế nào.”

Mỹ Ly gật đầu, nhìn y vội vã rời đi. Khi nãy dựa vào

lòng y, nàng quả thực cảm thấy mình có người che chở.

Có điều chút an tâm đó quá ngắn ngủi, như thể chỉ do

nàng tưởng tượng ra. Cả đêm y không về, đến tưởng tượng cũng tan biến mất.

Vì chủ tử phải xuất chinh, trời chưa sáng cả vương phủ

đã lục tục bận rộn. Vương gia vào cung thỉnh mệnh, gia quyến đều ra cổng thành

tiễn đưa, Mỹ Ly cũng được gọi dậy từ sớm, bận bộ lễ phục của trắc phúc tấn.

Đám người hầu đứng xếp thành hai hàng nơi cửa chính để

tiễn chủ tử, lúc Mỹ Ly đến thì hộ vệ tùy thân của Tĩnh Hiên đã dắt ngựa tới,

đám người hầu của Tố Doanh quá đông, bao quanh vương gia và phúc tấn, chăm chăm

nhìn vào chủ tử đứng giữa, không để ý nhường đường cho Mỹ Ly. Mỹ Ly nhất thời

không còn cách nào tiến lại gần được.

Cách một biển người, nàng nhìn thấy Tố Doanh nuốt lệ

mỉ