
cùng hưng phấn nóng vội của hắn.
Giây phút tay hắn cởi quần áo của nàng chạm đến da thịt nàng, nàng lại
càng khẩn trương run rẩy.
“Du Dao ……” Bạch Nham nhìn nàng, gọi tên nàng. Nàng chỉ cảm thấy mình
bắt đầu trở nên mơ hồ, toàn bộ thế giới đều trở nên mơ hồ, chỉ có hắn,
chỉ có cảm giác hắn mang lại cho nàng là rõ ràng thậm chí là rung động.
Bạch Nham thiên tính thuộc thủy, thân thể vẫn luôn lạnh lẽo, nhưng giờ
phút này lại giống như Lưu Hỏa vẫn đang thiêu đốt trong nguyên thần hắn, nhiệt huyết sôi trào. Mà thân thể chưởng quầy Ly vốn nóng, nhưng hắn
lại cảm thấy hơi lạnh mềm nhẵn. Đợi nhiều năm như vậy, dường như hắn
đang đợi giờ khắc cùng nàng hợp nhất cả linh hồn và thể xác này, muốn bỏ tham sân si đối hắn mà nói không khó, nhưng bỏ dục thì vạn vạn không
thể. Trong tai chỉ có tiếng nàng thở dốc rên rỉ đứt quãng, thúc dục dục
vọng cùng nhiệt tình đang không ngừng dâng lên trong hắn, hắn muốn nàng.
Đau đớn lúc ban đầu chậm rãi hóa thành sung sướng, chưởng quầy Ly chỉ
cảm thấy mình như bị cuốn vào tầng sóng biển mãnh liệt, không có phương
hướng, bất lực, chỉ có thể nhận lấy Bạch Nham cho.
Chỉ Lan nửa đêm tỉnh giấc nghe được có chút động tĩnh, vì thế rời giường đến xem. Theo tiếng động tìm đến phòng chưởng quầy Ly, nghi hoặc gõ gõ
cửa:“Chưởng quầy Ly? Tỷ làm sao vậy?”
Tiếng gọi của Chỉ Lan khiến chưởng quầy Ly phát hoảng, hoảng hốt trừng mắt nhìn Bạch Nham.
Bạch Nham nhìn bộ dáng nàng lúc này vừa luống cuống vừa ngượng ngùng lại vừa bối rối, không khỏi buồn cười, lập tức kháp quyết khởi động kết
giới hoàn toàn ngăn Chỉ Lan ở ngoài phòng. Trong nháy mắt Chỉ Lan không
nghe thấy bất cứ tiếng động nào nữa.
“Kỳ lạ …… Chẳng lẽ là mình nghe lầm ?” Chỉ Lan khó hiểu, trở về phòng tiếp tục ngủ.
Bạch Nham khẽ hôn chưởng quầy Ly:“Tiểu nha đầu kia đi rồi.”
Chưởng quầy Ly hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Nham, không biết nên nói cái gì cho phải, nhỡ bị Chỉ Lan vô tình cắt ngang nàng thật sự là…… Thật sự là mất hết cả mặt mũi.
Bạch Nham hôn xuống trước ngực chưởng quầy Ly, dùng hành động làm cho nàng nhanh chóng quên đi đoạn nhạc đệm nhỏ Chỉ Lan. “Hắn sao có thể cam lòng quên nàng, hoặc để cho nàng quên hắn đây?!”
Editor: mèomỡ
Trời tờ mờ sáng, chưởng quầy Ly chỉ cảm thấy cả người giống như bị tháo rời, còn mệt hơn đấu pháp cùng Thiên Khê. Bạch Nham thực thỏa mãn ngủ say,
nhưng nàng không thể ngủ được.
Nàng có thể cảm thấy được dưới thân mình đỏ sẫm một mảng, là máu của
nàng, lặng lẽ thở dài. Nàng nhìn Bạch Nham, hắn ngủ thực sâu thực bình
yên, chỉ sợ là lần ngủ ngon nhất trong mấy tháng qua. Chưởng quầy Ly
không muốn quấy rầy hắn, nhẹ tay nhẹ chân chịu đựng đau đớn chậm rãi
ngồi dậy, kháp pháp quyết, thu hết máu sắp khô trên đệm trải giường vào
một cái bình ngọc nhỏ.
“Nàng đang làm gì vậy?” Chưởng quầy Ly vừa động Bạch Nham đã tỉnh, chẳng qua là thích nằm ở bên nàng vì thế giả bộ ngủ thôi.
Chưởng quầy Ly mỉm cười:“Mọi người đều biết nước mắt Phượng hoàng cứu
người, khởi tử hồi sinh, nhưng lại không biết máu xử nữ của Huyền Điểu
càng thêm thần kỳ trân quý.”
Bạch Nham nhìn nụ cười trên mặt chưởng quầy Ly có chút chua sót không nói nên lời, hỏi:“À? Vì sao lại trân quý?”
Chưởng quầy Ly lắc đầu, không trả lời. Nếu nàng nói cho Bạch Nham, máu
trong bình ngọc nhỏ này, máu của nàng có thể luyện ra nước Vong Xuyên,
hắn nhất định sẽ không cho nàng giữ lại. Hắn sao có thể cam lòng quên
nàng, hoặc để cho nàng quên hắn đây?!
Ngàn năm trước Huyền Nữ Nương Nương chỉ có thể luyện ra một lọ nước Vong Xuyên rồi sau đó không thể luyện chế lại nữa, bí mật chính là máu xử nữ của Huyền Điểu. Chưởng quầy Ly từng vì Viên Hạo trộm một lần, nhưng
không thể ngờ được bình nước Vong Xuyên sớm bị trộm đi đổi thành rượu
hoa quế; Đông Hải Long vương từng vì Bạch Nham xin nước Vong Xuyên một
lần, nhưng vẫn là một bình rượu hoa quế.
Chưởng quầy Ly lại nằm xuống, tựa vào đầu vai Bạch Nham, chỉ cần Bạch
Nham ở bên nàng, nàng sẽ vĩnh viễn không dùng đến nước Vong Xuyên, cho
dù cuối cùng Ngọc đế vẫn muốn phán Bạch Nham tử hình, nàng cũng muốn
chịu hình cùng hắn, tuyệt đối sẽ không bỏ lại hắn! Nhưng nàng không dám
bỏ máu xử nữ của nàng, không biết vì sao trong lòng nàng luôn có bất an, nếu có một ngày Bạch Nham thật sự mất đi, nàng nhất định sẽ không chịu
nổi đả kích như vậy, nước Vong Xuyên có thể là đường sống duy nhất của
nàng.
Chỉ cần nhớ lại ngày hôm đó trên núi Đại Tuyết, Bạch Nham có thể vĩnh
viễn ngủ say, cả người chưởng quầy Ly giống như bị đóng băng không thể
động đậy. Nàng không muốn tiếp tục lo lắng về phỏng đoán này nữa, nàng
chỉ cầu mong bọn họ còn có thể tiếp tục sống như trước kia, hắn có thể
tiếp tục giả thần giả quỷ, nàng có thể tiếp tục nhàn hạ, Đỗ Tuyền có thể cùng Chỉ Lan tùy hứng quậy phá, nhưng thời gian không thể quay ngược,
chỉ có thể chiến đấu tới cùng với Thiên Khê.
Bọn họ đánh thắng được Thiên Khê sao? Phải trả giá lớn đến mức nào? Còn
muốn hy sinh bao nhiêu người nữa? Ngọc đế sẽ bằng lòng buông tha Bạch
Nham sao? Đá Vô Sắc đã được trả lại, có thể không truy cứu sao? Mà ma