
nỗi không bắt được cái bóng của Thiên Khê, huống chi còn có Vân Nhai, phần thắng của bọn họ thật sự không lớn. Nói đến cùng, bọn họ chỉ phải đánh cược một lần.
Lúc trời hửng sáng, Bạch Nham thấy chưởng quầy Ly mặt cau mày có cả một
đêm, trong lòng vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, lấy quyển điển tịch khỏi
nàng tay kéo nàng đứng dậy:“Đi thôi, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc.”
“Hả?” Mặt trời mọc có gì đẹp? Bọn họ sống mấy ngàn năm, cũng không biết
đã nhìn mặt trời mọc bao nhiêu lần, huống hồ ở nhân gian xem mặt trời
mọc sao bằng xem sao chổi màu sắc rực rỡ trên Cửu Trọng Thiên.
“Đi thôi đi thôi.” Bạch Nham cũng không đưa nàng đi đâu xa, chỉ nhảy lên nóc nhà nhà mình, sóng vai ngồi chờ bình minh.
Chưởng quầy Ly miễn cưỡng cười, nàng và Bạch Nham đều giống nhau, hy
vọng có thể sống những ngày an bình, nhưng nàng và Bạch Nham lại có chút bất đồng. Đối mặt với Thiên Khê và Vân Nhai nàng vẫn không thể hoàn
toàn coi họ như kẻ địch, trong đáy lòng nàng đối với Thiên Khê là sợ
hãi, đối với Vân Nhai là có tình nghĩa. Bạch Nham sẽ không hiểu được ma
và thần tiên bất đồng lớn nhất không phải lòng dạ nham hiểm thủ đoạn độc ác, không phải vô tình khát máu, mà là ma không bị thiên luật giới luật quản lý, bọn họ không từ thủ đoạn. Chưởng quầy Ly mặc dù chưa từng nói
cho Bạch Nham, mấy trăm năm nàng nhập ma đã cùng Thiên Khê Vân Nhai làm
gì, nhưng Bạch Nham đã xem qua lửa Vô Sinh của nàng nhất định rất rõ
ràng, đoạn thời gian kia sát nghiệt nàng tạo ra còn nặng hơn Huyết trận
rất nhiều. Nàng dùng rất nhiều cấm thuật ghi lại trong điển tịch của cô
cô, nàng muốn làm gì thì làm chỉ tìm cảm giác thoải mái, mà Thiên Khê và Vân Nhai lại càng không phải nói. Nếu muốn ngăn cản Thiên Khê cởi bỏ
phong ấn Ngũ Hành trận, bọn họ không thể mềm lòng, nếu như cần thì Đỗ
Tuyền, Tòng Tố, Thanh Vũ thậm chí là bọn họ đều phải hy sinh. Nay chưởng quầy Ly đã không làm được, Bạch Nham nặng tình như vậy, hắn cũng không
làm được.
Bạch Nham lấy từ trong tay áo ra một cây tiêu làm bằng xương đặt ở bên
môi, tùy ý thổi khi thì hùng dũng khi thì du dương khi thì hiu quạnh,
như đang trấn an chưởng quầy Ly lại như đang thay Bạch Nham tỏ nỗi lòng. Chưởng quầy Ly trước kia đánh đàn nhưng đã sớm bỏ, nay tựa vào trên vai Bạch Nham nghe tiếng tiêu của hắn mới giật mình nghĩ sau này nhất định
phải tìm cơ hội cùng hắn cầm tiêu hợp tấu, tiêu dao khoái hoạt một phen.
Không biết qua bao lâu, Bạch Nham buông cốt tiêu, nói với chưởng quầy Ly:“Ta đến chỗ Thái Thượng Lão Quân xin Thái Cực đồ.”
“Chàng?”
“Ừ, nói như thế nào thì lúc ta sinh ra, Thái Thượng Lão Quân cũng từng
đến Đông Hải chúc mừng, ông ấy cùng với cha ta còn có chút giao tình, sẽ có một chút cơ hội. Nàng từng trộm đan dược của ông ấy, nếu để nàng đi
chắc chắn sẽ bị ông ấy bắt lại trách phạt một phen.”
Chưởng quầy Ly vô cùng ngạc nhiên mở to mắt nhìn Bạch Nham:“Sao chàng biết ta từng trộm đan dược của Thái Thượng Lão Quân?!”
Bạch Nham cười khẽ:“Nàng cho rằng lần đó là ai cảnh báo, giúp nàng có cơ hội trốn thoát?”
“A!”
Nói đến chuyện đó quả thật là chuyện từ rất rất lâu rồi, lúc chưởng quầy Ly còn chưa đầy bảy trăm tuổi tương đương với đứa bé mười hai mười ba
tuổi loài người. Nàng không thường đến Cửu Trọng Thiên, năm ấy là sinh
nhật Tây Vương Mẫu, thư mời được gửi đến núi Bình Đỉnh, cô cô nàng Cửu
Thiên Huyền Nữ được mời dự thọ yến, chưởng quầy Ly mặt dày mày dạn cầu
xin cô cô mấy ngày mới có cơ hội đi cùng. Cửu Thiên Huyền Nữ vốn tưởng
rằng nàng ở núi Bình Đỉnh quá mức nhàm chán cho nên muốn đi xem náo
nhiệt, nhưng không ngờ tâm tư nàng đều nhằm về phía linh đan diệu dược
Thiên Thượng Lão Quân vừa luyện ra.
Thọ yến của Vương Mẫu nương nương, Đông Hải Long vương, Long thái tử
đương nhiên cũng phải đến chúc mừng, chẳng qua Bạch Nham đã quá quen với những yến hội kiểu này, tâm tư cũng không đặt ở yến hội. Mọi người đều
đi về phía Dao Trì, chỉ có một nữ tiên nhân đi ngược lại, trùng hợp bị
Bạch Nham thấy. Vốn cũng không liên quan đến hắn, hắn cũng không xen
vào, nhưng không biết vì sao ánh mắt hắn lại bị nàng hấp dẫn, hướng nàng đi đúng là phủ đệ của Thái Thượng Lão Quân, mà hắn vừa rồi còn nhìn
thấy Thái Thượng Lão Quân đã đi về phía Dao Trì. Lòng hiếu kỳ đột nhiên
trào dâng, hắn đuổi theo nàng, lúc này mới phát hiện nữ tiên này thì ra
là một tên trộm, vào phòng luyện đan Thái Thượng Lão Quân trộm mấy viên
linh dược. Thú vị nhất là nàng lẻn vào phòng luyện đan bị chim tước Thái Thượng Lão Quân lưu lại trông coi phát hiện, nàng trực tiếp ném một
viên linh dược cho con chim tước kia hối lộ nó, chim tước kia thế nhưng
lại ngoan ngoan nghe lời trở về trông cửa. Nếu không phải đồng tử của
Thái Thượng Lão Quân bỗng nhiên trở về, nàng quả thật đã trót lọt.
Cuối cùng vẫn là Bạch Nham giúp nàng, xa xa thấy tiểu tiên đồng bước
trên mây mà về, hắn dùng tiếng tiêu cảnh báo cho chưởng quầy Ly mới giúp nàng sớm chạy trốn.
Cho đến ngàn năm sau, nàng mới phát hiện thì ra lúc ấy là Bạch Nham giúp nàng.
“Nàng lấy trộm linh đan của Lão Quân kết quả có tác dụng gì không?” Bạch Nh