Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325382

Bình chọn: 7.00/10/538 lượt.

am qua nhiều năm vậy rồi mới hỏi cũng không ngại quá muộn.

Chưởng quầy Ly lắc đầu, cười nói:“Chẳng qua là ta bướng bỉnh thôi, cô cô không hay cho ta ra ngoài, nói lấy pháp lực của ta còn chưa phá được

kết giới thì sẽ không cho ta xuống núi, cho nên ta nghĩ trộm chút linh

đan diệu dược của Lão Quân gia tăng chút công lực tiết kiệm trăm năm tu

luyện. Linh đan này cuối cùng đều bị ta ăn như đồ ăn vặt.”

“Thật là, gia tăng không ít công lực nhỉ?”

“Linh đan của Lão Quân đương nhiên là bảo bối nhất đẳng trên trời, quả

thật rất có ích cho luyện công. Chẳng qua khi đó ta còn nhỏ không biết

dùng thế nào, dùng khi nào thì thích hợp nhất, cho nên lãng phí không ít dược lực.”

Bạch Nham nghe xong cười rộ lên, nàng thật đúng là từ nhỏ không coi bảo bối làm bảo bối.

Chưởng quầy Ly dùng vai huých Bạch Nham, cười nói:“Nếu chàng muốn trộm

Thái Cực đồ, không ngại thì trộm thêm chút đan dược, tăng thêm năm trăm

năm công lực đối phó với Thiên Khê sẽ có thêm phần thắng. Dù sao chàng

là lợn chết không sợ nước sôi, so với trộm đá Vô Sắc thì đây đã là gì.”

“Ha ha ha, nói là đi xin Lão Quân Thái Cực đồ, sao có thể trộm?” Bạch Nham cũng cười rộ lên,“Nàng nỡ để ta chịu hình phạt sao!”

“Thái Thượng Lão Quân mấy ngàn năm khó có khi nào lộ diện một hai lần,

chàng đến sợ rằng còn không gặp được Lão Quân, định xin thế nào? Quỳ gối trước cửa một ngàn năm? Thiên Khê sẽ không chờ chàng lâu như vậy đâu.”

Bạch Nham nhún nhún vai:“Đi rồi chẳng phải sẽ biết ông ấy có cho hay không sao.”

Ý chưởng quầy Ly sao Bạch Nham lại không biết, dù xin cũng tốt, trộm

cũng tốt, cướp cũng tốt, hắn nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp lấy Thái

Cực Đồ.

Chưởng quầy Ly lại nói:“Thừa dịp chàng đi Cửu Trọng Thiên mấy ngày này,

ta sẽ đi tìm Thanh Vũ, xem làm thế nào để dụ Thiên Khê ra. Thanh Vũ

không là vấn đề, sợ chỉ Bạch Bạch không chịu, nó bảo vệ ‘con’ chặt chẽ

như vậy không chừng còn khó dụ hơn Lão Quân, chắc chắn sẽ mất không ít

công sức cho xem.”

Bạch Nham gật đầu:“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi chuẩn bị thôi.”

Chưởng quầy Ly cùng Bạch Nham ước hẹn năm ngày, dù thành hay bại đều phải về nhà gặp mặt bàn bạc.

Năm ngày đối với Bạch Nham mà nói là rất gấp rút, hắn vội vàng đến Cửu

Trọng Thiên, trên đường hắn cẩn thận cân nhắc một phen, quang minh chính đại đi xin Thái Thượng Lão Quân, chẳng những hao công tốn sức mà hắn

cũng không chắc có thể thuyết phục Lão Quân, không bằng đơn giản là trộm đi. Cũng như chưởng quầy Ly nói, hắn sớm là lợn chết không sợ nước sôi, Cực hình Thần Diệt hắn cũng từng trải qua, chỉ cần không phải do Du Dao khai đao hắn đúng là không có gì phải sợ .

Lão Quân Quan ẩn sâu trong mây trắng, vô cùng thanh tịnh, chủ yếu là bởi vì Thái Thượng Lão Quân hành tung mơ hồ không hay ở nhà, thần tiên đến

phủ bái phỏng tám chín phần mười là bị sập cửa vào mặt, vì thế nơi đây

trăm ngàn năm qua càng thêm thanh tịnh. Khi Lão Quân không ở nhà thì chỉ có hai dược đồng cùng con chim tước kia giữ nhà, không phải Lão Quân

không quan tâm linh đan diệu dược, mà là do không ai dám đột nhập vào

Lão Quân Quan. Nhưng lúc này đây Bạch Nham nhất định phải đột nhập vào

Lão Quân Quan này rồi.

Nhưng Bạch Nham vạn vạn không dự đoán được, hắn vừa vào Lão Quân Quan,

hai dược đồng của Thái Thượng Lão Quân liền mở cửa lớn hô một tiếng:“Sư

phụ nhà chúng ta lệnh cho sư huynh đệ chúng ta tới đón Long thái tử Đông Hải, xin Long thái tử hiện thân.”

Bạch Nham trợn tròn mắt, sau khi hắn bị Ngọc đế phán cực hình Thần Diệt

không còn ai dám gọi hắn là “Long thái tử Đông Hải” nữa, nay nghe tháy

không chỉ lạ tai còn thực kinh hãi. Vấn đề mấu chốt là Thái Thượng Lão

Quân biết hắn muốn tới? Phái hai tiên đồng tới đón tiếp hắn? Nếu Lão

Quân đã biết ý đồ của hắn, không muốn cho hắn Thái Cực đồ và tiên đan

thì đáng ra nên từ chối để hắn ngoài cửa, tình huống lúc này chứng minh

Lão Quân chuẩn bị cho hắn vật hắn cần sao?

Bạch Nham không nghĩ nhiều, hiện thân chào hai tiên đồng, khách khí được dẫn vào Lão Quân Quan, quả nhiên Thái Thượng Lão Quân đã đang đợi hắn

rồi.

“Long thái tử gần đây có khỏe không?” Thái Thượng Lão Quân vuốt chòm râu hoa râm dài quá ngực, mở miệng đã hỏi Bạch Nham một câu vô nghĩa.

Bạch Nham mỉm cười:“Lão Quân chẳng lẽ đã quên, ta đã không phải Long

thái tử nữa rồi, chuyện hoang đường năm đó ta làm đã khiến Long tộc Đông Hải mất hết thể diện, cha ta tức giận vô cùng, cho dù lúc trước Ngọc đế không trị tội của ta, ông ấy cũng sẽ không nhận đứa con trai này nữa

đâu.”

Lão Quân lắc lắc đầu, thì thầm:“Ai ai, đều là thiên mệnh đều là thiên

mệnh, chuyện năm trăm năm trước Long thái tử cũng không cần để ý, nhân

quả luân hồi tuy rằng không thể nắm lấy nhưng đã được định sẵn, nếu

không có những năm tháng hoang đường trước kia sao có được Bạch Nham hôm nay?”

Bạch Nham nhíu mày, lão già này rốt cuộc muốn nói gì?

Lại nghe Lão Quân nói:“Lần này ngươi đến vì chuyện gì, ta đã sớm biết được, đặc biệt ở nhà đợi ngươi tới đó.”

Bạch Nham có chút nghi hoặc, đặc biệt đợi hắn? Không bàn đến chuyện Thái Thượng Lão Quân rất keo kiệt đan dư


Old school Easter eggs.