
ng làm được, chỉ đành thành thật khai báo.
“Vân Nhai nói cho ta biết, trong thiên hạ thiên linh thuần khiết tuy khó tìm nhưng không phải duy nhất, cho dù tế phẩm hỏa linh không phải là ta, Thiên Khê cũng đã tìm được người thay thế rồi. Tương tự như vậy, thủy linh cũng có thể thay thế. Nghe giọng điệu của Vân Nhai thì bọn họ tuyệt đối chắc chắn có thể phá giải phong ấn.”
Bạch Nham trầm tư một lát, hỏi:“Nàng tin hắn sao?”
“Ta không có lý do gì không tin.”
“Về phong ấn Ngũ Hành trận, nàng biết bao nhiêu? Cẩn thận nghĩ lại xem.”
Chưởng quầy Ly nghĩ nghĩ, nói:“Phong ấn Ngũ Hành trận là Nữ Oa nương nương vì phong ấn Ma tinh Hậu Khanh đã liên hợp với tứ đại thiên thần Câu Trần, Hậu Thổ, Địa Tàng, Tử Vi tạo nên. Phong ấn sử dụng thần lực ngũ hành của năm vị Thần Quân Thượng cổ này, nếu không có thiên linh thuần khiết thì không thể phá giải. Nhưng dù là thiên linh thuần khiết cũng không thể nào địch nổi với pháp lực của năm vị Thần Quân Thượng cổ. Cho nên Thiên Khê và Vân Nhai đều cho rằng, để phá giải trận pháp Ngũ Hành, thiên linh nhất định phải hao hết tất cả pháp lực trở thành tế phẩm, lấy linh lực, hồn phách, nguyên thần để tế mới có cơ hội cởi bỏ phong ấn. Ngoại trừ ngũ hành thiên linh, vẫn có còn hai vấn đề nữa, thứ nhất là đá Vô Sắc. Tương truyền đá Vô Sắc chính là giọt lệ của Nữ Oa nương nương vì đau lòng mất con gái mà rơi, vì cứu con gái Nữ Oa đã dùng vạn năm đạo hạnh nhập hòn đá này. Nhờ đó mà đá Vô Sắc có được sức mạnh tụ hồn liễm phách. Hậu Khanh bị phong ấn đã mấy vạn năm, hồn phách của hắn đã sớm nhập vào trong núi Ngũ Hành, nếu không có đá Vô Sắc thì dù có phá giải được phong ấn Ngũ Hành, Hậu Khanh cũng không thể thực sự thức tỉnh.”
Bạch Nham lẳng lặng nghe, những gì chưởng quầy Ly vừa nói đều là những chuyện hắn đã biết, hắn chỉ không rõ vấn đề thứ hai là gì:“Còn một vấn đề nữa là gì?”
“Đó là phải tìm được huyết mạch của Nữ Oa nương nương, tìm được hậu nhân của Nữ Oa, lấy máu tươi, như vậy mới có thể khiến phong ấn Ngũ Hành hiện ra. Nếu không, dù Thiên Khê và Vân Nhai có lật tung núi Ngũ Hành cũng không tìm được ấn ký phong ấn Ngũ Hành, càng không thể cởi bỏ phong ấn.”
Bạch Nham biến trở về bộ dáng lão đạo sĩ, vuốt râu nói:“Ta thấy Thiên Khê và Vân Nhai không chờ nổi đâu. Hậu nhân Nữ Oa truyền hết từ đời này sang đời khác, trải qua mấy vạn năm trên người còn lại bao nhiêu linh lực thật sự khó nói, không chừng đã không thể làm cho phong ấn Ngũ Hành trận hiện ra rồi cũng nên.”
Chưởng quầy Ly lắc đầu nói:“Bọn họ sẽ không làm những chuyện mình không nắm chắc. Đặc biệt là Vân Nhai, nếu không nắm chắc hắn sẽ không nói ra đâu, còn nếu hắn đã nói thì nhất định sẽ làm được. Huống chi hắn còn nói, việc cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành trận, bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, không ai có thể ngăn cản.”
Chưởng quầy Ly sâu xa liếc nhìn Bạch Nham một cái, trong lòng yên lặng lặp lại một câu: Ta không muốn mạo hiểm.
Bạch Nham bỏ lỡ biểu tình của chưởng quầy Ly, hắn đã hoàn toàn rơi vào trầm tư, Vân Nhai tới quá nhanh làm cho hắn trở tay không kịp, đi cũng quá nhanh làm cho hắn hoàn toàn không tìm ra manh mối. Vì sao hắn đến, vì sao đi, vì sao phải giả trang đệ tử Huyền Tôn giáo, vì sao phải nói cho chưởng quầy Ly nhiều chuyện như vậy? Bạch Nham không nghĩ ra được bất cứ chuyện gì.
Vốn chuyện của Phong Đô ở Thục đã đủ làm cho Bạch Nham phiền lòng, nay Vân Nhai lại tự động hiện thân, còn mang người Huyền Tôn giáo đến, những việc này những người này xuất hiện là có ý nghĩa gì sao?
Nghĩ đến Huyền Tôn giáo, Bạch Nham không khỏi nghi hoặc:“Đạo trưởng Minh Dục tuy nhập thế tu hành, nhưng hắn đã sớm tu thành bán tiên. Vân Nhai mượn thân thể Thành Đàm ngay trước mắt hắn, đệ tử Huyền Tôn giáo có lẽ không đủ đạo hạnh nhìn thấu Vân Nhai, nhưng Minh Dục không thể nào không biết?”
Chưởng quầy Ly trong lòng thầm than, hắn quả nhiên sẽ không đứng ngoài.
“Còn có một chuyện ta nghĩ không ra, Vân Nhai biết rõ thân thể Thành Đàm không chịu đựng được lâu nữa, vì sao còn muốn hẹn Đường Phong đến Đan thành?”
“Nàng cảm thấy là Vân Nhai lợi dụng Đường Phong đến nói cho chúng ta biết chuyện thần dụ?” Bạch Nham đoán như thế.
“Vậy sao Vân Nhai có thể khẳng định Đường Phong chắc chắn sẽ nói cho huynh?”
Đi vài vòng, vội vàng một lúc, kết quả lại không có chuyện nào chưởng quầy Ly và Bạch Nham có thể xác định chắc chắn.
Nếu trăm tư không thể giải, chưởng quầy Ly và Bạch Nham chỉ có thể lựa chọn đối mặt với những chuyện trước mắt, đi từng bước từng bước một.
Tây Thục, dưới núi tuyết Tây Lĩnh, ngoài rừng cây cửa vào Phong Đô, có một tòa thành tên Khương Dương, là nơi chưởng quầy Ly dạy Tòng Tố bày trận bảo vệ. Thành Khương Dương cùng vài trấn nhỏ thôn nhỏ đều đã ở trong trận.
Chưởng quầy Ly và Bạch Nham đáp xuống đi vào trong thành, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Bởi vì vài ngày trước núi tuyết Tây Lĩnh đất rung núi chuyển, chim bay cá nhảy chạy trốn toán loạn, khắp nơi yêu ma chém giết lẫn nhau, thành trấn dưới núi tuyết cũng khó tránh khỏi bị liên lụy. Nhà cửa hư hỏng thậm chí sụp xuống, có không ít dân chúng vô tội bị thương, trong