XtGem Forum catalog
Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212253

Bình chọn: 9.5.00/10/1225 lượt.

cho mỡ vào, không cẩn thận bị bắn

ra, không sao, đã bôi thuốc bỏng rồi." Lâm Tiểu Phân giải thích.

"Sao lại không cẩn thận như vậy." Cố Hằng Văn có chút trách cứ nói, thật ra

thì trong lòng chỉ là thương bà mà thôi."bôi thuốc rồi?"

Lâm Tiểu Phân cười cười, gật đầu, kiếp này gặp được Cố Hằng Văn, là chuyện

may mắn nhất trong cuộc đời bà. Năm đó, vào lúc bà một thân một mình, là người

đàn ông này chiều chuộng bà, cho bà một gia đình. Mặc dù không phải giàu sang

phú quý, không quá ăn ngon mặc đẹp, nhưng hạnh phúc bình thường này bà vẫn luôn

khát vọng, mà ông cho bà tất cả những điều đó, bao nhiêu năm nay bà sống rất

hạnh phúc, bà không thể không thừa nhận, thật ra bà rất may mắn.

"Sao thế?" Chung quy là người cùng chung chăn gối gần ba mươi năm, bà có gì

khác thường cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của ông, nhìn bà, Cố Hằng Văn cảm

thấy tối nay bà hơi là lạ.

"Không có gì, chẳng qua là đột nhiên có chút xúc động." Lâm Tiểu Phân thuận

miệng nói, tất nhiên bà sẽ không nói cho ông biết chuyện vừa rồi gặp phải Đồng

Văn Hải ở trên đường, bà không muốn ông lại lo lắng vì bà.

Cố Hằng Văn không hỏi nữa, nhìn cánh cửa phòng bếp đang đóng chặt, quay đầu

hỏi vợ: "em thật không định vào giúp đỡ?"

Lâm Tiểu Phân cười: "không cần." Nhớ tới một màn mình vừa nhìn thấy, nhìn

chồng, cười nói: "An Nhiên cũng may mắn như tôi, gặp được một người tốt như Tô

Dịch Thừa như tôi gặp được ông."

Cố Hằng Văn nhìn vợ một chút, khóe miệng nhàn nhạt cười.

Từ Cố gia về đến nhà đã gần mười giờ, đêm hôm nay không phải rất đẹp, mây đen

trùng trùng điệp điệp bao phủ bầu trời, không có ánh trăng, cũng không có ngôi

sao nào.

Trên xe, Tô Dịch Thừa thắt chặt dây an toàn, chuẩn bị khởi động xe rời đi,

anh quay đầu lại thấy An Nhiên còn cầm dây an toàn ngồi thừ người ra đó.

Tô Dịch Thừa nhíu mày, trực tiếp khom người đưa tay giúp cô thắt dây an toàn,

lúc này An Nhiên mới phản ứng lại, quay đầu nhìn anh hơi áy náy.

Tô Dịch Thừa khởi động xe rời đi, rê đuôi xe một cái thật đẹp, rồi quay xe ổn

định lên đường.

Lúc này xe cộ trên đường cũng không nhiều, xe đi vững vàng, suôn sẻ. An Nhiên

như là có tâm sự, sững người ngồi đờ ra trên ghế.

Tô Dịch Thừa tưởng là cô đang buồn phiền vì chuyện của Lâm Lệ, nên đưa tay ra

mở nhạc nhẹ, sau đó duỗi tay cầm tay cô, khi cô nhìn sang, thì mỉm cười nhìn cô,

nói: "Có một số việc thế nào cũng tháo gỡ được, đừng lo nghĩ nhiều."

An Nhiên nhìn anh, cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng thở dài, cánh tay nhỏ bé

xoa xoa bàn tay của anh, nhẹ nhàng nói: "Có anh ở đây, thật tốt!"

Tô Dịch Thừa nhàn nhạt mỉm cười lại, sau đó quay đầu, chăm chú nhìn đường

phía trước.

Xe chậm rãi đi vào tầng hầm khu nhà ở, khi Tô Dịch Thừa tắt máy, chuẩn bị

xuống xe, bất thình lình An Nhiên mở miệng nói, "Anh có thể giúp em điều tra tư

liệu của Đồng Văn Hải kia một chút được không?"

"Đồng Văn Hải?" Tô Dịch Thừa nhíu mày, "Cần tư liệu của ông ta làm gì?"

An Nhiên thở dài, kể lại sơ lược chuyện chiều nay cho anh.

Tô Dịch Thừa im lặng, nhíu chặt mày không nói gì.

"Em không biết mẹ và ông ta có quan hệ gì, nhưng mà em thấy, mẹ rất sợ ông

ta, lúc chiều, mẹ nắm chặt tay em, cả người run rẩy." An Nhiên nói.

"Thật ra ở ‘Du Nhiên Cư’ lần đó, khi Đồng Văn Hải nhìn thấy mẹ, vẻ mặt hai

người đều có chút kỳ lạ." Tô Dịch Thừa hồi tưởng lại nói.

An Nhiên gật đầu, "Đúng vậy a, em còn nhớ đêm hôm đó về nhà, cả người mẹ thay

đổi, không nói chuyện, ngủ sớm, mà cha bảo em đừng hỏi gì cả, chính mình thì

ngồi cả đêm trong phòng khách. Em không biết họ có quan hệ gì, em chỉ thấy lo

lắng cho bà, lại không biết tình hình, không làm được gì, dù muốn an ủi, cũng

không biết mở miệng thế nào."

"Yên tâm đi, không sao đâu." Tô Dịch Thừa sờ sờ đầu cô, an ủi nói: "Anh sẽ

bảo thư ký Trịnh điều tra, hẳn là có thể tra được một chút tình hình và tư liệu

của ông ta."

An Nhiên gật đầu, "Vâng."

Tô Dịch Thừa than nhẹ một tiếng, đưa thay xoa xoa chân mày đang nhíu chặt của

cô, nói: "Đừng cau mày, cau mày sẽ không đẹp."

An Nhiên gật đầu, cố gắng cong môi để cho mình cười cười, gần đây nhiều

chuyện quá, hết chuyện này đến chuyện khác, có chút vượt khỏi sức chịu đựng của

cô.

Tô Dịch Thừa biết cô cố gắng rồi, nên nhoài người hôn lên trán cô: "Đi thôi,

chúng ta lên nhà."

An Nhiên thuận theo gật đầu, mở cửa xuống xe.

Ngồi trong phòng làm việc, An Nhiên mở tài liệu mà Hoàng Đức Hưng đưa cho

ngày đó ra nhìn chăm chú, hôm nay định hạ bút vẽ phác thảo một chút, thế nhưng

chưa từng tiếp xúc với loại dự án này, cho nên mấy lần cũng không biết bắt đầu

vẽ như thế nào.

Thật ra thì không thể phủ nhận rằng có một nguyên nhân khác là cô còn vướng

bận chuyện Lâm Lệ, cô không biết có nên nói chuyện đó cho cô ấy không, kỳ thật

nói hay không đều làm tổn thương cô ấy. Cô ấy yêu Trình Tường đã mười năm, bây

giờ còn đang mang thai đứa con của anh ta, chỉ còn mấy ngày nữa là hôn lễ, nếu

nói cho cô ấy lúc này, làm sao cô ấy có thể chịu đựng được, hậu quả như thế cô

không dám tưởng tượng.

Nhưng mà nếu không nói cho cô ấy, thực sự là Trình Tường phản