
bao nhiêu huyết sắc.
Nhíu nhíu mày, An Nhiên nhìn cũng không có nói gì.
Đồng Tiểu Tiệp trực tiếp lướt qua thím Trương đi vào, thím Trương thấy An
Nhiên không nói cái gì, chị tự nhiên cũng không tiện mở miệng nói cái gì.
An Nhiên nhìn cô ta, giờ phút này Đồng Tiểu Tiệp cả người có chút bệnh trạng,
dù sao cũng là mỹ nhân, cô ta như vậy, nhìn tái nhợt làm người ta sinh lòng
thương tiếc cùng không đành.
Nhìn quanh toàn bộ phòng bệnh, sau đó bình tĩnh nhìn An Nhiên, khóe miệng tựa
tiếu phi tiếu nói: "Thật trùng hợp, ở trong bệnh viện cũng đều có thể gặp được,
thì ra cô cũng mang thai."
Trên mặt An Nhiên cũng không có bao nhiêu biểu tình, chỉ hỏi: "Cô tìm tôi có
chuyện gì sao?" Quan hệ giữa họ cũng không thân tới mức đi qua cửa hỏi thăm, tự
nhiên tâm sự trò chuyện, kéo quan hệ sao. Huống hồ, còn có người hẹn cô cầu xin
cô, để cho cô không cần tham gia vào giữa hai người nguyên bản đang có hôn nhân
tốt đẹp.
Đồng Tiểu Tiệp nhìn cô, bình tĩnh nhìn, một hồi lâu sau, lạnh lẽo cười lắc
đầu, nói: "Cô không hỏi xem tôi vì sao ở trong bệnh viện này mặc một thân quần
áo bệnh nhân này sao?" Nói xong, chỉ chỉ bộ quần áo trên thân mình.
An Nhiên nhìn cô ta, trên mặt biểu tình không thay đổi, chỉ thản nhiên nói:
"Đây là chuyện của cô, chúng ta hình như cũng không thân tới mức đi hỏi thăm
quan tâm lẫn nhau."
Đồng Tiểu Tiệp cười, đồng ý không được gật đầu: "Đúng, đúng, cô nói đúng vậy,
tôi không thích cô, cô cũng hận tôi, chúng ta đương nhiên sẽ không tốt tới nỗi
đi quan tâm lẫn nhau."
"Tôi không hận cô, cô với tôi mà nói chỉ là một người xa lạ." Nếu đối với
đoạn cảm tình phía trước, thật sự để nói hận, cô cũng chỉ hận Mạc Phi, là bởi vì
là anh ta đã phản bội tình cảm của họ, mặc kệ có người thứ ba hay không có, nếu
tình cảm của anh ta kiên định như lời anh ta nói, vậy căn bản cái gì cũng không
cần lo lắng.
"Phải không." Nhìn thẳng vào cô, Đồng Tiểu Tiệp rõ ràng có chút không
tin.
An Nhiên nhìn cô ta, cũng không có tính mở miệng giải thích cái gì, cô ta tin
không tin là chuyện của cô ta, cô không quan tâm.
"Đối với cô, tôi cũng rất không thích cô, từ sáu năm trước không thích, đến
bây giờ ..." Đồng Tiểu Tiệp dừng một chút, một hồi lâu sau, nhìn An Nhiên, biểu
tình cơ hồ là có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi hận cô!"
Nghe vậy, An Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, rõ ràng chính mình cái gì cũng
chưa làm, nếu không có nhớ lầm, người bị đoạt bạn trai, người bị người vứt bỏ
phản bội là cô mới đúng!
"Cô không phải cảm thấy rất buồn cười, rất khó hiểu sao?" Đồng Tiểu Tiệp buồn
cười nhìn An Nhiên, biểu tình đột nhiên trở nên có chút vặn vẹo nói: "Nếu tôi
nói con của tôi không còn, mà nguyên nhân là vì cô, cô còn có thể cảm thấy tôi
hận cô mạc là khó hiểu nữa hay không?"
"Nếu tôi nói tôi mất con, mà nguyên nhân là vì cô, cô còn có thể cảm thấy tôi
hận cô vô duyên vô cớ không?" Đồng Tiểu Tiệp chất vấn cô như vậy, nhìn An Nhiên,
vẻ mặt trở nên vặn vẹo, dữ tợn.
An Nhiên sững sờ, thế mới biết thì ra là cô ta có vẻ bị bệnh là vì sảy thai.
Nhưng mà cô ta nói cô ta mất con liên quan đến cô, a, có phải là nhìn cô rất dễ
bắt nạt, cho nên tất cả mọi người đều đổ trách nhiệm lên người cô!
"Cô có biết cảm giác khi chồng cô ôm cô, miệng lại gọi tên người phụ nữ khác
là gì không?" Đồng Tiểu Tiệp nhìn cô, chất vấn, "cô có biết rõ ràng cô đã làm
rất nhiều, nỗ lực rất nhiều, mất thời gian 6 năm để tìm cách vào lòng một người
đàn ông, cô có biết đó là dạng tuyệt vọng thế nào không? Cô biết không?"
Thím Trương đứng một bên sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, không phản ứng
kịp đây rốt cuộc là chuyện gì.
An Nhiên nhìn cô ta, lạnh nhạt không có chút biểu cảm, lạnh giọng nói: "tôi
không biết, chồng tôi chưa bao giờ ôm tôi mà gọi tên người khác, cũng sẽ không
đóng cánh cửa trái tim của anh ấy trước mặt tôi."
Đồng Tiểu Tiệp phẫn hận nhìn cô, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: "cô
đang khoe khoang hạnh phúc của cô với tôi sao!"
"Không phải là khoe khoang, là sự thật, quả thật Dịch Thừa đối xử với tôi rất
tốt." Cũng không phải tất cả đàn ông đều có thể làm được như vậy, ngay cả khi
còn yêu đương thắm thiết với Mạc Phi, Mạc Phi cũng chưa từng làm được bằng một
phần ba của anh.
Nhìn lại Đồng Tiểu Tiệp đang giận giữ như là có thể ăn thịt cô, mặt không có
biểu cảm, mở miệng nói: "nếu cô đã biết rõ tất cả, nhưng vẫn lựa chọn anh ta,
vậy thì cô phải đoán trước được kết quả như vậy, đó là cái giá quyết định của
bản thân mình hồi đó, không thể trách người khác."
Đồng Tiểu Tiệp cười lạnh: "đúng, cô nói rất đúng, tôi đáng đời, như bây giờ
là tôi tự chuốc lấy."
An Nhiên không nói gì, chỉ nhìn cô ta. Nếu như những lời cô ta vừa nói là
thật, vậy thì đúng là cô ta tự mình chuốc lấy, không thể trách gì người khác,
chẳng lẽ không đúng sao.
"Cô không hỏi xem đứa con của tôi mất như thế nào sao?" Đồng Tiểu Tiệp nhìn
cô cười lạnh nói.
An Nhiên lắc đầu: "không muốn biết."
"Nhưng tôi lại muốn nói cho cô biết." Đồng Tiểu Tiệp nhìn cô nói: "cô đã tìm
Mạc Phi nói những gì? Cho nên anh ta mới tìm tôi tra