
ầu một cuộc tình mới, em
cảm thấy vui cho cô ấy, nhưng mà dùng cách như thế với hôn nhân của mình, em đau
lòng cho cô ấy."
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chỉ vẫn nhịp nhàng vỗ về lưng cô.
"Kết hôn, chỉ là cô ấy muốn có câu trả lời với cha mẹ." An Nhiên nhẹ giọng nỉ
non, cô biết rõ loại bất đắc dĩ, vì hồi trước cô cũng đã làm như thế. Nhỏ giọng
nói: "nhìn cô ấy, em giống như là nhìn thấy mình trước kia."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cười khẽ một tiếng, cười hỏi: "cho dù ban đầu em quyết
định lập gia đình chỉ là muốn có câu trả lời với người nhà, nhưng mà bây giờ
chúng ta sống rất tốt, không phải sao?"
An Nhiên lui ra khỏi ngực anh, ngửa đầu nhìn anh, nói: "nhưng mà Lâm Lệ cùng
Chu Hàn, sẽ giống chúng ta sao?" Chu Hàn không phải là Tô Dịch Thừa, mà Lâm Lệ
bị Trình Tường làm tổn thương quá sâu!
"Ngốc." Tô Dịch Thừa nhéo nhéo mũi cô, nói: "chuyện tình cảm là phải xem
duyên phận." Một lần nữa ôm cô để cô tựa vào ngực của mình, mười ngón tay đan
xen với tay cô, đặt lên trên bụng cô, dính sát vào nhau, khiến cho người một nhà
có thể tiếp xúc gần gũi hơi, vừa nói: "đôi khi duyên phận kỳ diệu như thế, khi
em muốn nó đến thì không nhất định có thể, khi em không muốn nó tới, ngoảnh đầu
lại, hóa ra là không biết nó đã tới từ lúc nào. Thật ra thì mọi người chúng ta
đều giống nhau, luôn có thái độ nghiêm túc với mỗi cuộc tình, cuộc tình cảm nào
cũng ta cũng muốn có kết quả có hậu, nhưng mà đôi khi kinh nghiệm là để sau này
có thể biết quý trọng hơn, kinh nghiệm là để sau này có thể gặp được người chân
chính. Có lẽ duyên số của Lâm Lệ chính là Chu Hàn, ai nói trước được? Điều chúng
ta có thể làm không phải là than vãn cho cô ấy không phải là cảm thấy uất ức cho
cô ấy, chúng ta chỉ có thể chúc phúc, chúc cô ấy có thể sống tốt hơn, chỉ cầu
khẩn, cầu khẩn bọn họ đúng là người định mệnh của đối phương."
An Nhiên không nói chuyện, chỉ tựa vào ngực anh, lẳng lặng lắng nghe lời
anh.
"An Nhiên, em biết không? Trước khi gặp em, anh vẫn không dám tiếp nhận tình
cảm, vì loại cảm giác bị phản bội đó anh vẫn chưa quên được. Anh cứ tưởng là cả
đời này anh cũng không dám đụng vào thứ gọi là tình yêu nữa, nhưng mà anh gặp
được em." Vừa nói, Tô Dịch Thừa cúi đầu khẽ hôn xuống tóc cô.
An Nhiên không nói chuyện, chỉ đan xen mười ngón tay với anh, nắm thật chặt.
Thật ra thì không phải là không thể, trước khi gặp anh, không phải là cô không
có cảm giác mình sẽ không yêu nữa, tình yêu thuần khiết thời đi học trước kia
đều biến vị, huống chi trong tình huống kết hôn với người mới quen chưa đến nửa
ngày. Thế nhưng sự khởi đầu ngoài ý muốn cũng dẫn đến kết quả đầy bất ngờ, bây
giờ cô cảm thấy may mắn vì sự xúc động của mình trước đó bao nhiêu.
"Khi mới bắt đầu, chúng ta đều giống nhau, như em nói, một phần không từ chối
được trách nhiệm, chỉ là khi chung sống anh mới phát hiện, thật ra thì chúng ta
giống nhau, đều từng phải trả giá rất nhiều trên con đường đó, đều biết đau đến
thế nào, cho nên chúng ta lại càng biết quý trọng, biết được gặp gỡ được một
người đồng hành với bản thân đến bạc đầu là không dễ dàng đến thế nào. Đôi khi
nghĩ lại, đau đớn hồi đó có phải chính là để đợi sự xuất hiện của em, để khiến
anh càng thêm quý trọng." Tô Dịch Thừa cười khẽ hỏi bên tai cô: "em nói có đúng
thế không, đau đớn hồi đó của em có phải là vì để sau này gặp anh không?"
An Nhiên bị anh nói đùa, tại sao đề tài rõ ràng rất nặng nề mà anh vẫn có thể
nói đùa như thế, khiến lòng cô như được ấm lên, cực kỳ ấm áp.
Lui ra khỏi ngực anh, nhìn chằm chằm anh, hỏi: "Tô đại lãnh đạo, khi tham gia
huấn luyện cán bộ đảng, có phải các anh từng được đào tạo đặc biệt không, nên
mới có thể nói lời hay như thế a!"
Tô Dịch Thừa cười, như là còn nghiêm túc suy nghĩ một lát, lắc đầu, nói:
"hình như không có."
An Nhiên lấy tay đâm đâm ngực anh: "vậy anh nói, anh học những lời này ở đâu
ra." Đáng ghét nhất vẫn là cô luôn hưởng thụ lời ngon tiếng ngọt của anh, không
thể thế nữa, cô muốn nổi cáu với anh một chút, không thể để ba câu của anh lừa
gạt là đã cười được, như vậy thì quá là không có cốt khí a!
Tô Dịch Thừa cười, khom người mổ hôn môi cô: "tự nhiên là biết, gặp em rồi cứ
thế là biết."
"Miệng lưỡi trơn tru." An Nhiên trẻ con nhăn mũi với anh.
Tô Dịch Thừa sủng nịch sờ sờ đầu cô, hỏi: "còn đa cảm sao?"
Nghe vậy, An Nhiên cười lắc đầu, chỉ nói: "có lẽ đi, như Lâm Lệ nói, em có
thể gặp được anh, cô ấy cũng có thể gặp được vương tử của cô ấy."
Tô Dịch Thừa gật đầu, một lần nữa để cô tựa vào ngực mình, nói: "ừ, biết
rồi." Nhẹ tay đặt lên bụng cô, nhẹ giọng hỏi: "hôm nay bé yêu động mạnh không?"
An Nhiên cười, cười nhạo anh nói: "lêu, Tô thị trưởng, anh chẳng biết gì cả,
mới có hơn 4 tháng, sao có thể động liên tục được, lần trước không phải bác sĩ
đã nói rồi sao, bốn tháng thai đạp rất yếu."
"Phải không?" Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, lầm bầm nói: "thảo nào, anh mới chỉ
thấy một lần máy thai, hóa ra là yếu ớt a!"
An Nhiên cười ha ha, đột nhiên nhớ tới cái gì, tay bắt lấy cái tay đang vuốt
ve trên bụng cô, vỗ nhẹ hỏi: "a