XtGem Forum catalog
Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210005

Bình chọn: 8.00/10/1000 lượt.

dây trân châu bị đứt ào ào rơi

xuống, thấy thế, Tô Dịch Thừa đau lòng, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô: "đồ

ngốc, sao lại khóc."

An Nhiên nghẹn ngào, hỏi: "vừa rồi là gia pháp sao?" Cho tới bây giờ cô cũng

chưa từng gặp cảnh tượng nào như vậy, trước kia ở nhà, cha mẹ có tức giận cũng

chưa từng đánh cô, đều là giảng giải đạo lý cho cô, phân tích nguyên nhân các

loại, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến gia pháp thế này.

"Ừ, gia pháp Tô gia chúng ta." Tô Dịch Thừa gật đầu, chịu đựng đau nhói sau

lưng.

"Rất đau, có đúng không?" An Nhiên nhẹ nhàng đụng vào phía sau lưng anh, thấy

người anh vô thức chấn động, hiển nhiên là rất đau .

Nhìn ra cô lo lắng, Tô Dịch Thừa chỉ miễn cưỡng cong cong môi, nói: "không có

chuyện gì, thật."

An Nhiên thấy trán anh đổ mồ hôi lạnh, biết rõ chịu đựng đau đớn sau lưng cực

khổ thế nào, chỉ nói: "chúng ta về phòng đi, để mẹ cầm thuốc mỡ đến, em bôi cho

anh."

Tô Dịch Thừa gật đầu, cùng cô đi về gian phòng mình trước kia.

Cởi xuống áo sơ mi mặc trên người, trên lưng đã bị đánh hiện đầy vết đỏ, có

chỗ thậm chí rỉ ra tia máu.

An Nhiên nhìn thấy, nước mắt không tự chủ được liền trực tiếp chảy xuống, nhẹ

nhàng đưa tay, mới chỉ đụng phải đã nghe thấy Tô Dịch Thừa đang đưa lưng về phía

cô hút một hơi khí lạnh thật sâu.

"Rất đau có đúng hay không." An Nhiên hỏi, thanh âm thật thấp mang theo giọng

khóc nghẹn ngào, nhất định là đau, cô nhìn thấy ba Tô giơ tay rất cao sau đó cây

roi rơi xuống, mỗi một roi cũng là dùng hết sức quật xuống, một chút cũng không

có mềm lòng nương tay.

"Không đau." Tô Dịch Thừa cắn răng lắc đầu, bởi vì không muốn cô lo lắng.

"Cốc, cốc, cốc. . ." Ngoài cửa Tần Vân gõ cửa đi vào, thấy trên lưng con mình

bị thương, đau lòng cau lại mày. Nhìn An Nhiên ở một bên vẻ mặt như muốn khóc,

đột nhiên lại có chút buồn cười, cười khẽ một tiếng, đem dầu hồng hoa cầm trong

tay đưa tới cho An Nhiên, nói: "Trước kia lúc A Thừa bị cha của nó đánh như vậy

cũng là mẹ bôi rượu thuốc cho nó, hiện tại, công việc này liền giao cho

con."

An Nhiên đưa tay nhận lấy, nhìn Tần Vân chỉ nói: "Cám ơn mẹ."

Tần Vân lắc đầu, quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa chỉ nói, "A Thừa, con cùng Lăng

Nhiễm làm sao dây dưa không rõ ràng như vậy." Bà vẫn cho là con của mình thông

minh không cần mình lo lắng, xử sự trầm ổn có chừng mực, không thể để cho cha mẹ

lo lắng nửa phần, lại không nghĩ rằng trên vấn đề Lăng Nhiễm, đã vậy còn bị

người ta bắt được nhược điểm, viết lên trên báo chí.

"Con sẽ xử lý tốt." Tô Dịch Thừa bảo đảm nói.

Tần Vân nhìn anh một cái, không có nói thêm nữa, chỉ gật đầu, xoay người ra

khỏi phòng.

An Nhiên đổ dầu hồng hoa bôi đến trên tay của mình, xoa xoa ra nhiệt độ sau

rồi đặt lên phía sau lưng Tô Dịch Thừa, dùng sức xoa bóp.

Tô Dịch Thừa chỉ cắn răng, tay đặt trên đùi nắm thật chặt.

Cũng không biết qua bao lâu, đợi phía sau tay nhỏ bé từ từ không có lực đạo,

lúc quay đầu lại, thì ra là An Nhiên không biết lúc nào đã sớm khóc đến lệ rơi

đầy mặt.

Tô Dịch Thừa có chút buồn cười lắc đầu, đưa tay ôm cô vào trong ngực, để cho

cô gối lên lồng ngực của mình, tay nhẹ nhàng vỗ về đầu của cô: "Đứa ngốc, khóc

cái gì."

An Nhiên đưa tay ôm thật chặt anh, cũng không nói chuyện, chỉ ở trong lòng

ngực của anh lắc đầu, nhưng mà nước mắt trên mặt có chút không khống chế được,

không ngừng chảy xuống. Cô là đau lòng cho anh, vô cùng đau lòng.

Ôm lấy cô, Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng ở cô bên tai nói: "An Nhiên, chỉ cần em tin

tưởng anh, những thứ đau đớn này đối với anh mà nói cũng không có cái gì."

Nghe thấy lời này, An Nhiên vội vàng ngẩng đầu, nhìn anh nói: "Em tin, em tin

tưởng anh." Anh là chồng của cô, là người đàn ông cô yêu nhất, cô không tin anh

còn có thể tin tưởng người nào."Mặc dù chúng ta từ lúc quen biết đến lúc kết hôn

đến bây giờ cũng không tính quá lâu, nhưng mà em cảm giác được anh đối với em

thật là tốt, cảm thụ nhận được tâm ý của anh cùng thương yêu, em chưa từng có

hoài nghi tới anh, chỉ cần anh nói cho em biết, chỉ cần anh giải thích cho em,

em đều tin tưởng anh nói đều là thật."

Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng cười, một lần nữa đưa tay đem cô kéo vào trong ngực,

chỉ nhẹ giọng ở bên tai cô nói: "Được vợ như thế, chồng còn có đòi hỏi gì."

An Nhiên chậm rãi đưa tay, ôm lại anh.

"An Nhiên, em yên tâm, chuyện này anh sẽ giải quyết tốt." Tô Dịch Thừa ở bên

tai cô bảo đảm, làm chồng, làm cha, anh đều phải vì gia đình này gánh vác hết

thảy, bảo vệ tốt người nhà của mình không bị ngoại giới quấy nhiễu.

"Em tin tưởng anh." An Nhiên trả lời, giọng nói không có nửa điểm chất

vấn.

Hai người ôm nhau một hồi lâu, thì bị động tĩnh ầm ĩ ngoài cửa truyền đến,

trách trách vù vù tựa hồ nghe được thanh âm của Tô Dịch Kiều.

An Nhiên mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, vừa lúc đụng vào Tô Dịch Kiều cũng đang

muốn gõ cửa tiến vào, cũng may phía sau Tô Dịch Thừa nhanh mắt, trực tiếp kéo An

Nhiên qua, mới không để cho cô bị Tô Dịch Kiều va phải.

Tô Dịch Kiều nhìn Tô Dịch Thừa, trực tiếp tiến lên lại hỏi: "Anh, người ở

trong video cùng người trên hình là có chuyện