
cho em.”
An
Nhiên gật đầu, bỏ cái chìa khóa vào trong túi áo.
Ăn sáng xong Tô Dịch Thừa
khăng khăng đưa An Nhiên đi làm, An Nhiên từ chối không được, đành để anh đưa
đi, nhưng cách công ty một ngã rẽ thì bảo anh dừng lại, cô không muốn lại bị
người cùng công ty bắt gặp, nếu mỗi người đều nghĩ như Tiếu Hiểu thì cô thật
không có cách nào sống nổi.
Chẳng qua là An Nhiên không ngờ Mạc Phi lại chờ ở
cửa công ty, đứng trước cửa, gương mặt tuấn tú, vóc người có tỷ lệ hoàn mỹ, tựa
như là chiếc xe sang trọng bắt mắt, thường thu hút ánh mắt của không ít cô gái
trẻ của công ty An Nhiên cùng những công ty khác.
An Nhiên vẫn biết Mạc Phi
là người đàn ông đẹp trai hơn người, điều này từ khi mới vào đại học cô đã biết
rõ, nếu không thì anh sẽ không chiếm lấy danh hiệu gương mặt điển trai nhất
trường Đại Liên trong bốn năm liền, mà Trình Tường nhà Lâm Lệ chỉ có thể đứng
thứ hai. An Nhiên thừa nhận từng có thời gian ngắn cô bị gương mặt tuấn tú này
mê hoặc, nhìn thế nào cũng không chán ghét, nhìn thế nào cũng đẹp đẽ. Nhưng mà
chính gương mặt này từng mang đến cho cô tổn thương sâu sắc nhất.
An Nhiên
hít sâu, cứ gặp hết lần này đến lần khác, khiến lòng cô từ kích động ban đầu,
đến ngày hôm qua giả vờ bình tĩnh, đến giờ phút này lại đối xử với anh như không
có gì, cô tin mình sẽ rời bỏ tình yêu bốn năm, cùng với sáu năm chưa quên được,
từ từ quên lãng những vướng mắt suốt mười năm với người đàn ông này.
Chia tay
gặp lại vẫn làm bạn bè, lời này rất khó áp dụng vào trường hợp của An Nhiên, cô
không có cách nào đối xử với Mạc Phi như đối với Lâm Lệ, cũng không thể coi anh
như đồng nghiệp trong công ty, cuối cùng lựa chọn duy nhất chính là làm người xa
lạ.
Hít sâu một hơi, cô đi về phía trước, mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt
không hề dừng lại trên người anh, dù chỉ 0.01 giây. Nếu đã không có cách nào trở
thành người thân thiết nhất, cũng không muốn trở thành người đáng hận nhất, có
lẽ, chỉ có thân phận người xa lạ mới thích hợp cho nam nữ đã chia tay.
Mạc
Phi nhìn cô từ từ đi qua trước mặt mình, ánh mắt kia không hề nhìn anh lấy một
cái, trái tim anh giống như là thủy tinh rơi xuống nát vụn.
“An Nhiên.” Đúng
là vẫn không chịu được, khi cô đi qua anh đưa tay ra nắm tay cô thật chặt.
An
Nhiên không xoay người, không nhìn anh một cái, chỉ nói: “Làm phiền anh buông
tay.” Là ngữ điệu của người xa lạ, không hề pha trộn cảm xúc gì.
“An Nhiên,
chúng ta nói chuyện một chút, anh có lời muốn nói với em.” Mạc Phi nắm tay cô
chặt hơn nữa, anh không dám buông tay, dù biết mình đã không có tư cách nắm tay
cô, nhưng anh biết, nếu lúc này anh buông tay, anh thật sự không giành được cô
nữa, người đàn ông xuất sắc ngày hôm qua khiến anh có phần sợ hãi.
An Nhiên
nhắm mắt lại, cô thật sự không có ý định khiến tình huống quá ồn ào, khó xử. Hít
một hơi thật sâu, xoay người, cố gắng khiến mình thật bình tĩnh nhìn anh ta, rồi
nói: “Nếu anh thật có gì cần nói vậy thì chúng ta nói rõ ràng ở đây, nhưng mà,
trước tiên buông tay tôi ra.”
Mạc Phi không buông tay, nhìn cô thật sâu, nói:
“Chúng ta đổi chỗ nói đi.” Anh có lời nói với cô, nhưng mà tất nhiên sẽ không ở
đây, nhiều người đi lại không phải là địa điểm thích hợp.
“Xin lỗi, đến giờ
tôi phải đi làm rồi.” Mặt không có biểu tình gì, An Nhiên nói xong liền muốn rút
tay ra, nhưng bị anh nắm chặt, làm thế nào cũng không rút ra được. An Nhiên có
chút bực bội, tức giận nhìn chằm chằm anh, lớn tiếng hỏi: “Đến tột cùng là anh
muốn làm cái gì!”
“Anh chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với em một chút.” Mạc Phi
nhìn cô chằm chằm, nhưng cũng không buông tay.
“Chị Cố?” Phía sau, Lăng Lâm
mặc một bộ đồ công sở thời trang Channel màu hồng cùng một túi xách đồng màu,
nhìn An Nhiên và Mạc Phi, cười cười có phần mờ ám: “Chị Cố, bạn trai chị hả, rất
đẹp trai.” Nói xong, cản bản không đợi An Nhiên trả lời đúng hay không, liều
nghiêng đầu chào hỏi Mạc Phi: “Xin chào, em tên là Lăng Lâm, là thực tập sinh
của chị Cố.”
Mạc Phi chỉ cười cười với cô ta, nhưng không giải thích nhiều
cũng không muốn giải thích. Tay vẫn nắm chặt An Nhiên, hôm nay, anh phải nói rõ
với cô, nếu không, anh sợ anh thực không còn cơ hội.
“Lăng Lâm, cô giúp tôi
xin tổng giám đốc cho nghỉ một tiếng.” An Nhiên nói với Lăng Lâm xong, rồi quay
đầu nói với Mạc Phi: “Quán cà phê đối diện, tôi chỉ có một tiếng.”3 Lúc này trong quán cà phê hầu như không có ai, người đến mua rồi gói mang đi
tương đối nhiều nhưng ngồi uống chỉ có An Nhiên và Mạc Phi.
An Nhiên ngồi
xuống vị trí cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn người đi đường, có người đi thong thả,
có người bước như bay, vẻ mặt mỗi người mỗi khác.
“Xin hỏi, hai vị dùng gì
a?” Nữ nhân viên phục vụ cầm thực đơn đến đây, còn mang theo hai ly nước
lọc.
Mạc Phi gật đầu, gọi cà phê đen, anh gọi cho An Nhiên trà sữa hoàng
gia.
Nhân viên viết danh sách đang chuẩn bị cầm thực đơn lui xuống thì An
Nhiên gọi cô lại: “Chờ một chút.”
Người nhân viên đeo huy hiệu tươi cười, mặc
áo sơ mi trắng quấn tạp dề màu đen, bộ ngực thật to, quay lại, nở nụ cười, hỏi: