
hìn cô ta, An Nhiên nói thẳng suy nghĩ của mình.
"Ha ha." Đồng Tiểu Tiệp cười khẽ, nụ cười kia có chút cảm giác tự giễu, cô ta
cũng là người thông minh, tự nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của An Nhiên,
biết cô nói rất đúng, chỉ có chút ít tự giễu cợt mình nói: "Đúng vậy a, ban đầu
là tôi nhảy vào tình yêu của các người mới đúng, người thứ ba chân chính là
tôi." Vừa nói, một bên không ngừng gật đầu: "Thì ra là anh ấy cho tới bây giờ
yêu cũng không phải là tôi . . . . . ."
An Nhiên không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt dời đi ánh mắt của mình, đối với
đoạn tình cảm ban đầu kia không phải là không có hận, nhưng thật lòng mà nói
người mà cô hận, một đoạn thời gian rất dài là Mạc Phi, không thể phủ nhận một
câu nói, yêu bao sâu, hận liền có bao sâu, cô ban đầu thật cho là Mạc Phi sẽ là
người chồng đi cùng cô suốt cuộc đời, chỉ là hoàn toàn không nghĩ tới cô gặp
phải môt kết cục không ứng phó kịp như vậy, nhưng là tự ái trong lòng của cô
không cho phép cô hèn yếu mạnh mẽ giữ lại một người đàn ông phản bội mình, một
thời gian rất dài cô không thoát được vết thương do đoạn tình cảm đó lưu lại, cô
không dám dễ dàng động tình nữa, không dám thử đi yêu thương, đối với cô mà nói,
yêu thương cùng hôn nhân giống như một đề mục nhất định phải làm, không thể nhảy
qua, không thể vô ích trắng tay, đối với cô mà nói đó là nhiệm vụ, là trách
nhiệm nhất định phải hoàn thành.
Cô đã từng cho rằng bởi vì đoạn tình cảm ngây ngô đó sẽ làm cho cô không có
đủ dũng khí đi tin tưởng tình yêu, lại dùng tim đến yêu một người, cô thậm chí
còn coi tình yêu hôn nhân như công việc mà chuẩn bị, nhưng mà. . . . . . Nhưng
mà nhân sinh luôn tràn đầy những vui mừng ngoài ý muốn, cô chưa bao giờ tin
tưởng vận mệnh, cũng không tin tưởng vận khí một người, cuối cùng thế nhưng để
cho cô may mắn gặp được Tô Dịch Thừa, cô chưa từng có hoài nghi, thậm chí vẫn
nhận định gặp gỡ Tô Dịch Thừa là một chuyện may mắn nhất hạnh phúc nhất đời của
cô. Cô bắt đầu tin tưởng, trời cao thật là chiếu cố tới cô.
Có đôi khi cô cũng suy nghĩ, có phải đây chính là duyên phận hay không, giống
như Tô Dịch Thừa lúc trước nói với cô, bọn họ đều chịu qua thương tổn, cả hai
đều đã trải qua thời gian chờ đợi, có lẽ những thương tổn cùng đợi chờ kia chính
là chuẩn bị cho sau này, chuẩn bị cho bọn họ gặp nhau, sau đó trời cao kết hợp
họ với nhau cho họ cơ hội cùng khảo nghiệm, bởi vì ... khảo nghiệm cùng khốn
khổ, bọn họ vẫn để cho bản thân tự giữ lại cho riêng mình.
Nghĩ tới, An Nhiên khóe miệng nhàn nhạt hiện lên một nụ cười, nụ cười kia là
thỏa mãn cùng hạnh phúc .
"Cô biết không, tôi từng cố chấp cho là chỉ cần tôi có thể sinh con cho anh
ấy, thì anh ấy sẽ đi theo bên cạnh tôi cả đời." Đồng Tiểu Tiệp chậm rãi mở
miệng, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt: "Nhưng mà anh ấy lại tình nguyện
không cần con, cũng không nguyện ý ở lại bên cạnh tôi."
An Nhiên không nói chuyện, chỉ là nhìn cô ta, không có mở miệng, không có
phát biểu bất kỳ cách nhìn của mình đối với chuyện này.
"Anh ấy thật không yêu tôi, cho dù tôi rất cố gắng đi yêu anh ấy, nhưng mà
trong lòng của anh ấy chưa từng có tôi." Đồng Tiểu Tiệp vừa nói, bên khóe miệng
nụ cười từ từ mở rộng ra, sau đó cười ra tiếng, "Ha ha." Nụ cười kia ở trong mắt
An Nhiên, quả thực so với khóc còn muốn khó coi hơn gấp trăm ngàn lần.
Quay đầu nhìn chằm chằm An Nhiên, cười hỏi: "Cô nói tôi có phải là vụng về
lắm hay không, rất ngu, thế nhưng nỗ lực ở trên một người đàn ông sáu năm, dùng
thời gian sáu năm mới chính thức nhận ra, hiểu ra rằng người đàn ông đó không
yêu tôi, bất kể tôi có làm nhiều điều hơn nữa, trong lòng của anh ta sẽ không
bao giờ có tôi."
An Nhiên như cũ không nói gì, bởi vì cô cũng không biết mình có thể nói gì.
Thật ra thì, Đồng Tiểu Tiệp cũng là người đáng thương, hôn nhân của Mạc Phi cùng
cô ta, Mạc Phi chỉ là muốn lợi dụng gia thế của cô ta, bối cảnh sau lưng của cô
ta, sau đó giúp cho mình đi tới thành công, cũng không giao ra tình cảm chân
chình với cô ta, hôn nhân của bọn họ cũng chỉ có mục đích trao đổi thì sẽ nhận
được kết quả như thế, thật ra thì cũng không thể tính là ngoài ý muốn.
"Tôi biết anh ấy đi theo tôi cũng chỉ vì bối cảnh, gia thế của nhà tôi, tôi
biết anh ấy chưa bao giờ yêu tôi, tôi biết anh ấy lúc ban đầu chọn lựa giữa tôi
và cô có bao nhiêu thống khổ, tôi cũng biết anh ấy sau khi rời khỏi cô chưa bao
giờ quên được cô, những điều này tôi cũng biết, tất cả đều biết." Đồng Tiểu Tiệp
vừa nói, quay đầu nhìn phía xa, gió nhẹ thổi qua làm rối loạn sợi tóc phiêu dật
trong không trung, trực tiếp áp vào trên mặt của cô ta, thậm chí có một ít tóc
bay tới miệng của cô ta, cô ta cũng không lấy tay kéo ra, tiếp tục thản nhiên
nói: "Tôi không ngần ngại anh không thương tôi, không ngần ngại anh ấy chỉ là vì
tiền vì quyền lợi địa vị ở cùng một chỗ với tôi, thậm chí tôi cũng không ngại
trong lòng anh ấy chưa từng quên được cô, cho dù lúc anh ấy ôm tôi mơ hồ gọi tên
của cô, tôi cũng có thể làm bộ chưa từng nghe thấy, tôi cũng vậy chỉ có thể cố
gắng tự n