
lý do không phải anh ta không yêu tôi, còn nguyên nhân chân chính
cũng không phải là trong lòng anh ta không bỏ xuống được người nào, không quên
được người nào, mà là anh ta căn bản thích nhất chính là anh ta, cho tới bây giờ
đều chỉ có một mình anh ta."
"Nếu như anh ta chân chính yêu cô, ban đầu anh ta sẽ không bởi vì kỳ ngộ gặp
được gia thế bối cảnh của tôi mà rời đi cô, anh ta so sánh với cái gì thì bản
thân anh ta cũng nặng hơn, nghĩ đến nhiều nhất cho tới bây giờ chỉ có mình anh
ta." Đồng Tiểu Tiệp có chút giễu cợt nói, "Người đàn ông đó căn bản là vô tâm,
cho nên cho dù có bao nhiêu thời gian hơn nữa, anh ta sẽ không yêu người nào,
yêu chỉ có chính anh ta."
Trên bãi cỏ mấy đứa nhỏ cười đùa không biết lúc nào đã bị mẹ của bọn chúng
mang đi, vốn là mặt cỏ náo nhiệt giờ lại an tĩnh lại, chỉ có gió buổi đem thổi
vù vù bên tai, phía chân trời khác ánh nắng chiều cũng chầm chậm trầm xuống, đêm
tối lờ mờ từng chút từng chút một thay thế.
An Nhiên nhìn mặt cỏ giờ phút này không có một bóng người, chỉ gật đầu, khóe
miệng cười nhạt nói: "Có lẽ đúng như cô nói như vậy."
Đồng Tiểu Tiệp cũng quay đầu, nhìn mặt cỏ kia, nói: "Thật ra thì hôm nay kiên
trì muốn cùng cô nói chuyện một chút, chỉ là muốn đem những lời cất chứa trong
tim nói rõ ràng với cô mà thôi, mặt khác tôi biết tôi vẫn còn thiếu nợ cô một
câu nói xin lỗi."
Nghe vậy, An Nhiên quay đầu nhìn cô ta, trên mặt có chút ít nói không ra
lời.
"Thật xin lỗi." Đồng Tiểu Tiệp không có quay đầu, ánh mắt như cũ nhìn chằm
chằm vào phía trước, sắc mặt bình tĩnh nói: "Năm đó là tôi đã tham dự vào tình
cảm của các người, đối với chuyện này, tôi thiếu cô một câu thật xin lỗi." Nói
xong, lúc này mới quay đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn thẳng ánh mắt của cô.
An Nhiên thực tại bị cô ta nói xin lỗi có chút sững sờ, cô thậm chí bắt đầu
hoài nghi Đồng Tiểu Tiệp hôm nay cùng Đồng Tiểu Tiệp lúc trước cô gặp là cùng
một người sao?
Hình như là nhìn thấu nghi ngờ trong nội tâm của cô, Đồng Tiểu Tiệp cười nói:
"Cô có phải là muốn hỏi tôi có phải là Đồng Tiểu Tiệp trước kia hay không?"
An Nhiên lúc này mới định thần lại, nhưng mà vẫn khó nén trên mặt khiếp sợ
cùng ngoài ý muốn.
"Tôi hận cô, vẫn là bởi vì cảm thấy là cô làm trở ngại giữa tôi cùng Mạc Phi,
là bởi vì cô tồn tại cho nên Mạc Phi sẽ không thử đi yêu tôi đi phát hiện điểm
tốt của tôi, nhưng bây giờ đã hiểu rõ, tôi cùng Mạc Phi từ lúc trước cho tới bây
giờ cũng là tôi yêu anh ta còn anh ta lại không hề yêu tôi, cùng bất luận kẻ nào
cũng không liên quan. Đã như vậy, tôi còn có lý do gì để hận cô." Đồng Tiểu Tiệp
tự giễu cợt mình nói.
An Nhiên sững sờ, chỉ nhìn cô ta, một hồi vẫn không có phản ứng, không gật
đầu, cũng không nói chuyện.
Đồng Tiểu Tiệp cũng không đi nhìn cô, quay đầu, trực tiếp đứng dậy, chỉ nhìn
nơi xa phía chân trời ánh nắng chiều ảm đạm buông xuống nói: "Nói xin lỗi là
chuyện của tôi, không chịu tiếp nhận là chuyện của cô, tôi chỉ là cảm thấy phải
xin lỗi thôi, đối với cô nguyện ý hay không nguyện ý tiếp nhận tôi cũng không
thèm để ý, bởi vì tôi cũng không muốn làm bạn bè với cô, lần sau gặp mặt lại tôi
cũng vậy coi như không biết cô, bởi vì tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới của tôi."
Vừa nói, Đồng Tiểu Tiệp khóe miệng nhàn nhạt cong lên nụ cười.
Xoay người chuẩn bị rời đi, cũng đang lúcchuẩn bị rời đi đột nhiên nhớ tới
chuyện gì, nhìn An Nhiên sắc mặt có chút ngưng trọng nói: "Đúng rồi, hôm nay trừ
muốn nói rõ ràng chuyện Mạc Phi với cô còn có một chuyện khác, xin mời đừng quấy
rầy đến cuộc sống của nhà chúng tôi, giống như cô mới vừa nói, cô với Đồng gia
chúng tôi, không có một chút quan hệ."
An Nhiên một hồi lâu mới nghe rõ ý tứ trong lời nói của cô ta, trong lòng
thầm nghĩ xem ra Đồng gia bên kia là đã biết rồi, bất quá có biết hay không
cũng chẳng có gì, bất kể là Đồng Văn Hải hay là Đồng gia, đối với cô mà nói cũng
là không có chút ý nghĩa nào, nhìn Đồng Tiểu Tiệp kiên định nói: "Tôi và Đồng
gia các người vốn là không có quan hệ, cha của tôi cho tới bây giờ chỉ có Cố
Hằng Văn, trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy, sau này vẫn như vậy."
Đồng Tiểu Tiệp không nói gì thêm nữa, chỉ gật đầu, xoay người chuẩn bị bước
xuống thềm gạch xây thành đường nhỏ, đi thẳng tới con đường bên ngoài hoa
viên.
An Nhiên thu hồi ánh mắt, cũng không có đi nhìn cô ta, lần nữa quay đầu nhìn
lại ánh nắng chiều đang tắt dần nơi cuối chân trời, nâng tay lên nhìn thời gian
trên chiếc đồng hồ nơi cổ tay, thời gian có chút không còn sớm, mới vừa rồi Tô
Dịch Thừa nói cô ở trong phòng bệnh chờ anh, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng bệnh
của Lâm Tiểu Phân, mặc dù cũng không biết anh bận rộn hay không, hay là quyết
định trở về trước, tránh cho một lát nữa anh xong việc trở về bệnh viện lại
không thấy mình mà lo lắng.
Nhưng lúc này mới nhớ tới, trong bụng hai tiểu bảo bối đột nhiên động, cũng
không biết là quả đấm nhỏ hay là chân nhỏ dùng sức đạp trong bụng của mình, hơi
có chút đau, nhưng khiến cho cô không khỏi cảm động.
Cười khẽ đưa thay sờ sờ bụng nhô lên của mình, khóe miệng n