
mặt với bóng tối tĩnh lặng như thế?
Bật cười lắc đầu, mở mắt ra, giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, mười giờ ba
mươi lăm phút tối, còn bốn tiếng nữa là An Nhiên xuống máy bay rồi, thật ra thì
anh định đi cùng, nhưng mà hai ngày trước bí thư Trương ngầm nói cho anh biết
công văn về việc xử phạt anh đã được đưa xuống từ hai hôm trước, nghe giọng điệu
của ông thì có vẻ như là có chút thay đổi trong việc xử phạt chuyện ‘video khiêu
dâm’, cụ thể thế nào ông không tiết lộ, chỉ bảo anh làm tốt công việc trên tay
là được rồi.
Thật ra thì anh cũng không quá để ý đến xử phạt gì đó, chỉ miễn là hợp lý anh
có thể tiếp nhận. Anh không hề quan trọng quyền lực, về con đường làm quan, anh
cũng chỉ coi là một công việc bình thường, cho nên lúc nào anh cũng có thái độ
rất rõ, chỉ làm tốt công việc trên tay, còn tính chất công việc này với anh mà
nói cũng chẳng có tính đặc thù gì.
Dựa vào ghế sô pha nhắm mắt lại, mệt mỏi ùa tới khiến anh suýt nữa thì cứ thế
mà ngủ, có điều là cái bụng lại rất không nể tình, khi anh mơ mơ màng màng sắp
ngủ thì lại kháng nghị gọi anh dậy, mở mắt ra ngồi dậy, cúi đầu nhìn bụng mình,
bất đắc dĩ bật cười lắc đầu, nhớ tới những gì An Nhiên nói với anh khi ở sân
bay, anh quyết định đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị ít đồ lấp đầy bụng mình, coi
như là không uổng công cô bé kia căn dặn.
Khi mở cửa tủ lạnh trong bếp ra, Tô Dịch Thừa không khỏi bật cười lắc đầu,
đưa tay lấy cà chua bên trong ra, nụ cười trên mặt cũng chưa từng ngừng lại,
không biết từ lúc nào, dù trong nhà không còn đồ gì khác, lại luôn có thể tìm
được cà chua trong tủ lạnh. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tay nghề người nào
đó không thạo, chỉ biết làm mỗi mì rưới cà chua sốt.
Rửa sạch thái lát cà chua, lấy thêm trứng gà, đánh tan ra sau đó cho cà chua
vào xào lên, ngoài ra lấy nồi đun mì lên, đợi nước mì sôi chín rồi thì cho cà
chua đã xào nhừ lên phía trên, nhìn qua màu sắc không tệ.
Người đàn ông lý trí cũng có mặt trẻ con, khi anh cầm điện thoại chụp lại
hình ảnh bát mì rưới cà chua sốt sau đó liền gửi tin nhắn cho An Nhiên kèm theo
ghi chú nhấn mạnh rằng mình rất nghe lời, chính Tô Dịch Thừa còn cười không dám
tin mình mà cũng có hành động ngây thơ này.
Ăn mặt, tắm rửa, không về phòng ngủ, mà là cầm công văn và giấy tờ mình mang
về còn chưa xem xong liền đi vào thư phòng.
Điện thoại di động đặt trên bàn, tối nay Tô Dịch Thừa không tài nào tĩnh tâm
nhìn giấy tờ trong tay, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về điện thoại trên bàn,
hoặc là thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn đồng hồ trên tay, tính toán xem chuyến bay
của An Nhiên rốt cuộc đã đến chưa.
Một cặp tài liệu xem mãi cũng làm xong, không những làm xong việc cho hôm
nay, mà việc ngày mai cũng đều xong xuôi, giơ tay lên nhìn thời gian, 2 giờ
sáng, nhẩm tính hẳn là An Nhiên đến rồi, liền cầm điện thoại di động gọi cho An
Nhiên, âm thanh lạnh lùng truyền tới, thông báo rằng chủ thuê bao không mở
máy.
Đứng trên sân thượng nhìn thành phố trống vắng này, ánh đèn đường lẳng lặng
chiếu sáng, đường phố vốn không ngừng xe cộ, lúc này lác đác hẳn đi, toàn bộ
thành thị như đang chìm vào giấc ngủ, nhà cao tầng mọc lên san sát cũng chỉ sáng
một hai căn, còn lại đều đen ngòm, ánh đèn đường vẫn rọi sáng, ngoài những biển
quảng cáo thì cũng không còn gì khác, ngay cả đèn giao thông cũng không ngừng
trong trạng thái đèn xanh.
Khi Tô Dịch Thừa nghĩ xem có nên vào bếp lấy chén rượu ra vừa uống vừa chờ
hay không thì điện thoại vang lên tiếng tin nhắn đã gửi, báo rằng người nào đó
đã mở máy rồi.
Mừng rỡ liền gọi cho số này, tiếng chuông vừa vang lên tiếng đầu tiên thì đã
được người ta nhận, thanh âm mình nhớ nhung cả buổi tối vang lên ở bên kia đầu
dây.
"Sao còn chưa ngủ a!" Giọng nói An Nhiên ở bên kia điện thoại vẫn dịu dàng,
nhưng mà có phần lo lắng.
Tô Dịch Thừa khẽ cười, cũng không trả lời vấn đề của cô, mà hỏi: "đã đến
sao?"
"Đúng vậy a, vừa mở điện thoại thì anh đã gọi đến rồi." An Nhiên nói, giọng
nói có chút hờn dỗi: "mấy giờ rồi, sao còn chưa ngủ, ngày mai còn phải đi làm
nữa đấy!"
"Người đón các em đến chưa?" Tô Dịch Thừa vừa hỏi, vừa đi về phòng ngủ.
An Nhiên cầm lấy điện thoại di động vừa bực mình vừa buồn cười nói: "em đã
kịp gọi điện đâu thì anh đã gọi đến."
Tô Dịch Thừa cũng cười, cô đến nơi là anh yên tâm rồi, xem thời gian một
chút, quả thật cũng không còn sớm rồi, sáng mai anh còn có cuộc họp, nói với
điện thoại: "được rồi, đến nơi là tốt rồi, có việc gọi điện thoại cho anh."
"Biết rồi biết rồi, đồ dài dòng." An Nhiên khẽ cười nói.
"Tốt, chờ chút nữa sắp xếp xong xuôi phải đi ngủ một giấc ngon lành, đừng để
mình mệt quá." Tô Dịch Thừa căn dặn.
"Ừ, được."
Cuối cùng, nói với điện thoại di động: "giúp anh chúc ngủ ngon hai bảo bối
trong bụng." Lúc nói chuyện chân mày cũng rất nhu hòa.
An Nhiên ở bên kia điện thoại rất không nể tình cười nói: "đồ trẻ con, mau
ngủ đi."
Tô Dịch Thừa gật đầu nói được, cúp điện thoại nằm dài trên giường, nắm di
động nhìn hồi lâu, lại nhìn nửa giường trống trơn, than nhẹ trong lòng, tối nay
khô