
i - gì - đó, đứng chung với
cậu ta chỉ tổ mất mặt! Có giỏi thì hôm nay cậu đừng mặt bộ đồ giẻ rách kia nữa
rồi đi ra ngoài cho mình”. Hoa Hồ Điệp vẫn rất tức giận, anh chàng kia thật sự
nghĩ mãi không ra, rõ ràng Kỷ Hiểu Nguyệt đã ăn mặc giống hệt một bà phù thủy
mà sao trong mắt Tổng giám đốc Tề vẫn chỉ có mình cô ấy? Vì sao…vì sao…vì sao
hả?
Kỷ Hiểu
Nguyệt mặc kệ cái tên đang bị rối loạn hormone nội tiết kia, cô hỏi An Húc
Dương:
“Ở đây
có giặt quần áo miễn phí chứ?”
“Ừ, anh
vừa gọi quầy lễ tân rồi, lát nữa sẽ có người đến lấy, anh cũng gọi luôn cả bữa
trưa nữa, chắc lát người ta sẽ mang lên”. An Húc Dương hít một hơi thật sâu, cố
gắng lấy lại hơi thở đang có chút rối loạn.
“Không
muốn ăn”. Hoa Hồ Điệp mệt mỏi ngồi lỳ trên sô pha.
“Đừng
giả chết nữa, đứng lên đi!” Kỷ Hiểu Nguyệt tiến lại kéo Hoa Hồ Điệp đứng lên.
“Tổng
giám đốc Tề ơi!” Hoa Hồ Điệp phút chốc gào khóc vô cùng thảm thiết.
“Không
được nhắc đến cái gã đê tiện ấy nữa!”
“Đồ con
gái vô lương tâm! Người ta đã cứu mạng cậu đấy!” Hoa Hồ Điệp trực tiếp bỏ qua
sự thật Tề Hạo đã cưỡng hôn Kỷ Hiểu Nguyệt. Tự lừa dối bản thân đó chỉ là hô
hấp nhân tạo!
Anh
chàng sai rồi, anh chàng không nên khoe mình biết bơi. Ôi trời ơi!
“Gì mà
cứu mạng, rõ ràng anh ta …chỉ là một tên xấu xa bỉ ổi!” Kỷ Hiểu Nguyệt nhớ lại
hơi ấm trên đôi môi mình, đột nhiên có cảm giác toàn thân khô nóng, khuôn mặt
phút chốc đỏ như gấc chín.
“Vì sao
anh ấy không “Xấu xa bỉ ổi” với mình?” Hoa Hồ Điệp thất vọng than thở, kết quả
…lập tức bị ăn đánh.
“Anh
bạn, cơ hội phải do mình tạo ra!” An Húc Dương mỉm cười vỗ vai Hoa Hồ Điệp.
“Cơ hội
gì?” Hoa Hồ Điệp trong nháy mắt sống lại, hai mắt nhấp nháy bắn tim tung tóe.
“Ví dụ
như…” An Húc Dương còn chưa kịp cấy lời.
“Cậu
chết đi!” Kỷ Hiểu Nguyệt vung tay đánh một cái vào đầu Hoa Hồ Điệp. Ngu ngốc!
Tề Hạo có gì tốt đáng để cậu phải sống dở chết dở vậy chứ?
“Sao
cậu lại đánh mình?”
“Vì cậu
đáng bị đánh đòn!”
“Kỷ
Hiểu Nguyệt!”
“Được
rồi, được rồi, đừng ầm ý nữa!”
“Cái
đôi gian phu dâm phụ này!”
Bang,
bốp, bịch…
Binh,
binh, binh, binh…
Một lát
sau, phục vụ phòng đến lấy quần áo ướt của Kỷ Hiểu Nguyệt, tiện thể mang luôn
bữa trưa dành cho năm người ăn đến.
Hoa Hồ
Điệp tức giận ăn lấy ăn để còn liều mạng tranh đồ ăn với Kỷ Hiểu Nguyệt. An Húc
Dương hóa thân thành “Quái vật ăn thịt”, kiên quyết bảo vệ người trong lòng.
Hoa Hồ Điệp đơn thương độc mã lại bị đả kích, anh chàng quyết định tuyệt thực
chống đối.
Cuối
cùng…
Cuối
cùng, Hoa Hồ Điệp dù tức giận đến mấy cũng phải đầu hàng… cái bụng của mình, bị
đánh chết chỉ là chuyện nhỏ, đói chết mới là chuyện lớn! Hơn nữa “Rừng xanh còn
đó, sợ gì không có củi đun”! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Kỷ Hiểu
Nguyệt, An Húc Dương, hai người cứ chờ đó!
Rất
nhanh sau đó, Hoa Hồ Điệp đã có cơ hội báo thù.
Lịch
quay của An Húc Dương đã gần đến giai đoạn kết thúc. Theo dự kiến ban đầu sẽ
hoàn thành trong hôm nay. Tối nay lại là Giáng sinh, có thể nhân dịp này tổ
chức luôn bữa tiệc mừng công cùng bữa tiệc mừng năm mới. Thật là một công đôi
việc!
Nhưng
An Húc Dương cũng có kế hoạch của riêng mình. Anh muốn quay xong càng nhanh
càng tốt để sớm thoát thân, sau đó xin nghỉ phép dài hạn. Đến lúc ấy có thể ở
bên Kỷ Hiểu Nguyệt dài dài rồi. Nhưng nghĩ đến việc nếu không có anh ở đây, Kỷ
Hiểu Nguyệt sẽ thế nào? Không biết Tề Hạo có tiếp tục quấy rầy cô không? An Húc
Dương tỏ ra vô cùng lo lắng. Ánh mắt Tề Hạo cứ hiện lên trước mắt anh. Đều là
đàn ông, anh dễ dàng thấy được sự thèm khát mà chỉ có đàn ông mới hiểu được
trong mắt Tề Hạo, một mối nguy hiểm tiềm tàng nhưng có sức uy hiếp rất lớn!
Bất kể
Tổng giám đốc Tề có ý đồ gì với Kỷ Hiểu Nguyệt, tóm lại chỉ cần Tề Hạo nhắm
trúng là không phải chuyện gì tốt đẹp!
Tề Hạo
là một người đàn ông tai tiếng, lại là một gã xấu xa đầy cuốn hút, vì vậy…anh
rất sợ.
Suy đi
nghĩ lại, An Húc Dương quyết định không đi nữa, anh muốn dành hai ngày này ở
cạnh Kỷ Hiểu Nguyệt. Mấy cảnh quay cuối đợi qua Giáng sinh rồi tính sau vậy.
“Không
đi? Không đi sao được!” Hoa Hồ Điệp nhanh chóng quay về từ cận kề cõi chết, anh
chàng nhảy dựng lên như sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Một
người mê xem phim truyền hình như Hoa Hồ Điệp hiểu, kết thúc phim thường sẽ “ấn
tượng” như thế nào.
Ví dụ,
nếu là bi kịch, nam nữ sẽ ôm hôn tạm biệt. Nếu là hài kịch, nụ hôn kia sẽ lâu
hơn một chút, thậm chí có thể có những “Cảnh phải che mắt”, nhất là bộ phim An
Húc Dương đang quay lại là bộ phim thần tượng tình yêu mộng mơ lãng mạn. Hoa Hồ
Điệp trong lòng thầm lên kế hoạch. Nhất định phải để Kỷ Hiểu Nguyệt thấy An Húc
Dương quay cảnh hôn mới được. Nếu không thì ôm cũng tạm.
Ôi…ôi…ôi,
mình thông minh quá đi mất!
Hoa Hồ
Điệp cố gắng tỏ ra nghiêm khắc:
“Ngày
nào cậu cũng quay phim, không có thời gian ở cạnh Hiểu Nguyệt. Cậu có biết Hiểu
Nguyệt đã chờ cậu quay xong bộ phim này vất vả thế nào không? Giờ sắp quay xong
rồi, cậu lại nói không đi. Thật là không có trách nhiệm!”
An Húc
Dương: “*^%^%##***^%$”
Kỷ Hiểu
Ng