
Đợi?
Đây là
khu vực phòng V.I.P, người bình thường không được vào đây, nếu để đám phóng
viên nhìn thấy cô, một người - không - phải - người - nào - cả ở đây thì dù cô
có mười cái miệng cũng không cãi lại được! Kỷ Hiểu Nguyệt không đời nào làm
việc ngu ngốc này, cô gõ đầu Hoa Hồ Điệp đang không ngừng ăn năn hối hận:
“Còn
không mau đi! Nếu người ta phát hiện bọn mình ở đây, sau này chắc không sống
yên ổn được!”
Dứt lời
hai người lao vội ra khỏi phòng, rồi nhanh chòng tách ra chạy trốn. Kỷ Hiểu
Nguyệt vừa rẽ vào một khúc ngoặt đã rơi vào vòng tay của một người. Cô ngẩng
đầu lên, lập tức hít phải luồng khí lạnh.
Tên…tên
xấu xa! Sao lại là tên xấu xa này? Đúng là oan gia ngõ hẹp! Trước khi đối
phương có phản ứng, cô vội vàng bỏ chạy.
Nhìn
khuôn mặt xinh xắn không đeo cặp kính to đúng, thêm bộ đầm ngắn màu tím, hai
mắt Tề Hạo sáng rực lên, nụ cười càng hiện rõ vẻ gian tà: “Không, không, không,
không nên gọi là “Oan gia ngõ hẹp”, mà phải là “Ôm cây đợi thỏ” chứ”.
Đội
quân phóng viên hùng hậu này do anh đón đến đây bằng trực thăng để đối phó
riêng với An Húc Dương. Dám tranh giành người phụ nữ của Tề Hạo, kẻ đó chán
sống rồi sao!
Nhìn
theo hướng bóng dáng Kỷ Hiểu Nguyệt đang bỏ trốn, khóe môi Tề Hạo khẽ cong lên,
anh bình tĩnh mở cửa phòng bên cạnh, lững thững bước vào trong, thoải mái ngồi
lên ghế sô pha, thích thú nhìn ra cửa phòng rồi bắt đầu đếm:
“Một…hai…”
Kỷ Hiểu
Nguyệt chưa đi được hai bước đã quay trở lại, nhiều phóng viên quá, bọn họ gần
như chặn kín tất cả các hành lang rồi!
Phía
trước có sói dữ chặn đượng, đằng sau có truy binh kéo đến, sao cảnh này quen
thế nhỉ!
Kỷ Hiểu
Nguyệt lùi lại phía sau, phát hiện cả hai đầu đều có phóng viên, thậm chí có
người còn chỉ vào cô:
“Nhìn
kìa, bên kia có người!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt sợ hãi, mặt mày trắng bệch, đây là khu vực phòng V.I.P, nếu bị người nào
bắt được thì cô chết chắc. Không kịp nghĩ Tề Hạo vừa ở đây đã biến đâu mất, cô
chạy thẳng vào cánh cửa đang mở sẵn rồi đóng “Rầm” cửa lại.
Tốt
rồi, yên lặng rồi, an toàn rồi! Kỷ Hiểu Nguyệt không ngừng thở hổn hển.
Trong
phòng, sói nhà ta cười vô cùng gian ác!
Sao căn
phòng này rất yên tĩnh mà lại có bầu không khí âm u vậy nhỉ? Hình như có cả mây
đen nữa?
Kỷ Hiểu
Nguyệt cảnh giác nhìn lướt qua căn phòng. Phòng này và phòng An Húc Dương kiểu
cách tương đối giống nhau, nhưng cách bài trí lại chẳng giống nhau một chút
nào. Ánh mắt Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng chạm phải một đôi mắt quyến rũ mà gian
ác. Chuông báo động trong lòng cô đột nhiên rung lên mạnh mẽ, cô quay người
định mở cửa chạy trốn.
“Đây là
phòng của tôi, bên ngoài là đám phóng viên, cô đoán xem nếu cô từ trong này đi
ra, bọn họ sẽ nghĩ gì?” Tề Hạo từ từ đứng dậy, dáng người cao lớn khiến căn
phòng đột nhiên chật chột, chiếc bóng nghiêng nghiêng nuốt lấy hình dáng bé nhỏ
Kỷ Hiểu Nguyệt.
Tay Kỷ
Hiểu Nguyệt cứng đờ, khóe miệng run rẩy nói không nên lời.
Âm mưu!
Đây chắc chắn là âm mưu của anh ta!
Quay
người lại thấy Tề Hạo cưới gian xảo đang tiến tới từng bước một, Kỷ Hiểu Nguyệt
vội vàng lấy tay che mặt.
Anh ta
không thấy gì hết! Anh ta không thấy gì hết! Anh ta không thấy gì hết!
Tiếng
cười nặng nề vang lên, Kỷ Hiểu Nguyệt không thể giả ngốc được nữa, cô hơi hạ
tay xuống, nhìn về phía phát ra tiếng cười. Ánh mắt quyến rũ của Tề Hạo sâu tựa
biển, lại phảng phất một nụ cười.
Anh ta
cười cái gì?
@@
Kỷ Hiểu
Nguyệt đột nhiên hiểu ra… anh ta biết rồi, anh ta nhận ra cô rồi!
Không,
không đúng, nhìn ánh mắt này của anh ta, có lẽ anh ta đã nhận ra cô từ trước
rồi.
Là lúc
nào vậy? Lúc cô quét dọn trong phòng nghỉ của anh ta? Lúc anh ta điều cô lên
tầng 48? Hay là … lúc cô ra mặt vì Tiểu Bạch?
Kỷ Hiểu
Nguyệt hốt hoảng lật lại trong đầu những lần gặp nhau từ lúc mới quen đến giờ.
Đôi mắt Kỷ Hiểu Nguyệt chuyển từ kinh hoàng, lo lắng sang nghi ngờ, khó hiểu,
cuối cùng bừng bừng lửa giận.
Càng
nghĩ càng tức, tên Tề Hạo chết tiệt này thì ra đã nhận ra cô từ lâu. Vậy mà còn
vờ như không biết. Anh ta vừa nhìn cô giả làm phù thủy “Bịt tai trộm chuông”
vừa cố tình tìm cách làm cô xấu mặt.
Thật là
đáng ghét!
Kỷ Hiểu
Nguyệt nổi giận, hạ tay xuống, quát Tề Hạo:
“Rốt
cuộc anh muốn gì?”
Tề Hạo
trái lại không hề giận, còn cười rất tươi. Tốt lắm, cuối cùng cũng lộ nguyên
hình, cô nàng đã thay đổi cách xưng hô, không coi anh là Tổng giám đốc nữa rồi.
“Cô nói
xem?” Tề Hạo chỉ còn cách Kỷ Hiểu Nguyệt trong gang tấc, nhìn cô hồ ly bé nhỏ
từ trên cao.
Lần này
xem cô trốn thoát thế nào!
Dáng vẻ
của cô sau khi bỏ đi cặp mắt kính đen thật sự khiến anh nhớ nhung!
Chỉ một
cái nhìn của cô cũng khiến tim anh loạn nhịp. Trước đây, chưa từng có người con
gái nào khiến anh mất kiểm soát như vậy.
Cô nhóc
ơi, trò “Mèo vờn chuột” cũng nên kết thúc được rồi!?
Nụ cười
trên môi Tề Hạo càng thêm rạng rỡ.
Đột
nhiên anh hiểu vì sao mình cứ thích giữ cô không muốn buông, bởi vì... anh rất
thích trông thấy cô! Nghĩ đến đây, sâu trong đáy mắt Tề Hạo bùng lên hai ngọn
lửa, nóng bỏng và sâu lắng.
Đối