
nghĩ hậu quả, sau đó
khẽ cắn môi, quyết định. Bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải giúp biểu cữu công bà
con xa nhà hắn một phen.
“Ân nhân ơi ân nhân, cô đã nghe qua chuyện cũ của nô nhân nhà cô chưa? Có
muốn biết ngày xưa ông là người như thế nào hay không?”
Mày liễu của cô khẽ nhướng, “Nói nghe một chút xem.”
“Hồi còn ở Vân Kinh, cha của ông tôi là một đại tướng quân, tuy rằng vô cùng
uy phong nhưng đám người quyền quý trong kinh lại thường cười nhạo Mộc gia bọn
họ là cả nhà một đám vũ phu rỗng tuếch.” Hạng nam nhớ lại chuyện xưa liền cảm
thấy trời cho cao thấp thật sự quá phân biệt, “Năm ấy ông tôi mười một tuổi,
không buồn hé răng lẳng lặng đi thi hương. Bỗng nhiên nổi tiếng xoay chuyển thế
nhân đối với Mộc gia nhà ông có chút ấn tượng. Sau đó ông tôi lại bỏ chạy mất
dạng. Cha ông và đại ca của ông phái người đi tìm hai năm cũng không thấy, còn
tưởng ông đã chết ở đầu tường xó chợ nào rồi. Kết quả là hai năm sau, ông dẫn về
một người đồ đệ trong giang hồ. Còn nói, hai năm nay ông tung hoành giang hồ,
đánh xong đại hội võ lâm lại cảm thấy không có ý nghĩa nên mới trở về nhà.”
“… Đại hội võ lâm?” Hắn xác định là hắn không có nói sai đấy chứ?
Hạng Nam hai tay nhất quán, “Ông từng làm võ lâm minh chủ bảy ngày. Sau lại
ngại cả ngày cứ đánh đánh giết giết không có ý nghĩa gì, nên ông tùy tay đem chủ
vị của mình ném đi.”
“…” Anh tùy tâm tùy tính như vậy thật sao?
“Kế tiếp, ông an phận bái một người thầy, còn thật sự đọc sách hai năm. Tham
gia thi hội lại không cẩn thận thi đậu. Kết quả là, ông liền cảm thấy khoa cử
quá dễ dàng không thú vị gì cả. Hai tay trình thư từ quan, bỏ chạy đến nhà của
ta nói chuyện với thái gia gia của ta. Nói ông đối với việc buôn bán rất có hứng
thú, muốn thử một lần.”
“Thử một lần rồi sao?” Tô Mặc dùng ánh mắt tang thương nhìn hắn, tựa hồ như
đã đoán trước được kết quả.
“Sau khi thử một lần, không chỉ đem đứa cháu đáng thương là ta đây hạ cấp
không còn gì, còn dọa cho một đám chú bác mất hồn trắng râu. Đến nay, chúng ta
vẫn không hiểu nổi. Ông năm đó mới mười bảy tuổi, đến tột cùng thì đã làm gì mà
khiến cho bây giờ nhà ta từng bước trở thành hoàng thương, độc tài cung cấp phấn
son cho toàn bộ phi tần trong hậu cung.” Hạng Nam kể đến đây thì thật sự khóc
không ra nước mắt, “Mới mười bảy tuổi thôi mà đã thế rồi, cô nói thử xem, ta có
thể không muốn khóc hay sao?”
Nói tóm lại, gia đình hắn từ một hiệu buôn kinh doanh nho nhỏ, đến hôm nay có
thể phát triển trở thành một trong mười hoàng thương bậc nhất của Vân Kinh, hiệu
buôn của gia tộc có hơn một trăm gian trải đều khắp cả nước. Tất cả đều nhờ năm
đó đã nghênh đón Mộc Sách đến vui chơi.
Dựa vào ánh mắt độc đáo và mưu lược của Mộc Sách, cùng những gì đã làm trước
đó mà phát triển quy hoạch lại, một mạch đem tất cả những người vốn thuộc dạng
ngồi lê tán phét trong thị tộc tất cả đều kéo vào trong kế hoạch của anh, đồng
sức đồng lòng phát triển sự nghiệp lớn lao của gia tộc. Cũng kể từ khi Mộc Sách
nảy sinh ý kiến muốn làm chiêu bài buôn bán với hoàng tộc, cho đóng cửa cửa hàng
bông vốn không kiếm ra tiền, toàn diện mở rộng việc buôn bán son phấn. Chỉ trong
vài năm ngắn ngủi liền thông qua khảo hạch của quan phủ, được trong cung ban
tặng thắng chỉ, đăng ký trở thành một trong những hoàng thương ở Vân Kinh.
Nhưng việc buôn bán lớn mạnh cũng có chỗ hỏng. Số lượng công việc quá tải
cùng việc mua bán tưởng chừng như vĩnh viễn cũng làm không xuể đã khiến cho nhóm
đại lão trong tộc mệt mỏi, thân thể suy kiệt, không thể không sớm giao ra cây
gậy để an dưỡng tuổi già. Thế hệ cha anh vừa ra khỏi cửa lo việc buôn bán mới
chừng một năm rưỡi. Khi trở về nhà, không chỉ có đứa nhỏ nhận không ra thân phụ,
mà ngay cả người vợ chính thức cũng sớm cho rằng bọn họ đã thay đổi lục diện y
mạo rồi. Đám con cháu còn thảm hại hơn. Đến năm vừa tròn mười hai tuổi đã bị đá
một cước vô tình ra khỏi cửa bắt hỗ trợ gia nghiệp. Đâu còn ai rảnh rỗi tiếp tục
ngây thơ cùng thành thật nữa?
Vài năm sau, mấy hiệu buôn nhà khác chỉ sầu lo là không kiếm ra tiền. Còn bọn
họ cũng có điều phiền não. Không biết người tiếp theo không bị mệt đến mức ngã
quỵ thì cũng là xa vợ lìa con, sẽ là người xui xẻo nào đây.
“Ngoan, ngươi vất vả rồi.” Tô Mặc không hiểu hết được những phiền não của bọn
họ, nên cũng chỉ có thể an ủi về mặt tinh thần mà thôi.
Hắn vừa xua tay vừa cảm khái, “Cô nói đi, vì sao lại có người như ông chứ,
mọi thứ đều toàn tài, làm như được trời thiên vi vậy? Hơn nữa, tính tình ông
cũng rất ổn, còn nhỏ mà cứ như ông cụ non vậy. Đại sự trên đời này, mỗi khi chạy
đến trước mặt ông, đều biến thành những chuyện nhỏ nhặt không đáng để nhắc đến.”
Giống như lúc trước khi Thuật gia gặp chuyện không may. Vào nhà tù tăm tối thăm
anh, hắn thì khóc lóc sướt mướt, còn Mộc Sách thì ngay cả nấc cũng không nấc một
tiếng nào. Chỉ bảo hắn từ nay về sau phải cắt đứt quan hệ với Mộc gia, nhanh
chóng về nhà đi.
“Có lẽ là ơn trời đặc biệt yêu thương anh ấy.” Nếu như bỏ đi ba năm tù tội
không tính đến, cuộc đời của anh cũng rấ