
...Tiểu ác ma đáng sợ này! Không còn gì để nghi ngờ, hắn cũng chưa từng gặp qua đại ca tức giận như thế, quá thất lễ—đại ca quanh năm giống như một khối băng cuối cùng cũng thông suốt. Nhưng tại sao đối tượng lại là Kỳ Nhi chứ? Có một đại tẩu ác ma như nàng, cuộc sống sau này của hắn sẽ rất thê thảm nha! Mới quen biết không bao lâu, hắn đã bị nàng chỉnh cho thảm thương như vậy, một khi nàng lên làm đại tẩu của mình, không bị nàng lột da mới lạ đó, nếu thật sự nàng tiến vào Mạc gia hắn còn có thể sống sót sao? Nghĩ đến đây hắn không nhịn được mà rùng mình. Nhìn lại dáng vẻ của đại ca....Rõ ràng đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, không thể thoát ra được, như thế nào cũng không cứu được hắn.........(haha...đừng có động vào nàng ấy là được)
Mạc Tịch Thiên nhìn vết thương trên lưng hắn, nhẹ nhíu mày lại nhìn qua bình thuốc trong tay Kỳ Nhi, nhất thời liền cảm thấy thoải mái, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa nhưng lông mày cũng chưa hoàn toàn buông lỏng, nói: “Vậy cũng đâu cần phải lôi lôi kéo kéo chứ, còn ra thể thống gì nữa!”
“Đó là Kỳ Nhi nàng—” lời còn chưa dứt, Mạc Tương Vân đã kịp lúc che miệng lại, hoàn hảo! Nếu nói cho đại ca biết Kỳ Nhi muốn cởi quần của hắn, khi đó cho dù hắn là người bị hại cố sức chống cự cũng sợ rằng cuộc sống sau này cũng không yên bình.
Nhưng rõ ràng là hắn đã vui mừng quá sớm, hắn không ngờ rằng Kỳ Nhi đứng ở một bên tiếp lời hắn: “Là ta muốn hắn cởi quần nhưng hắn không chịu, nhưng nếu không cởi quần thì sao có thể bôi thuốc chứ? Ta còn suýt nữa động thủ cởi giúp hắn.”
Mạc Tương Vân kêu thảm thiết, Kỳ Nhi là đồ ngốc sao?
“Cái gì? Nàng muốn cởi giúp nó?” Mạc Tịch Thiên nghe xong giống như bị chọc tức, nắm chặt bả vai của nàng, híp mắt đầy nguy hiểm hỏi lại nàng.
“Đúng vậy a......Ta nếu muốn bôi thuốc giúp hắn thì đương nhiên phải.....” Tim nàng suýt chút nữa ngừng đập, lực đạo của hắn ở trên vai khiến cho nàng cảm nhận được rõ ràng hắn đang tức giận, nàng chưa từng thấy hắn đáng sợ như thế. Nàng không biết mình đã làm gì sai khiến cho hắn tức giận đến thế?
“Câm miệng!” Hắn rống lên cắt ngang lời nàng! Không nói hai lời liền khiêng nàng lên không để ý đến sự phản kháng của nàng, nhanh chóng hướng về bên ngoài, lúc gần ra không quên bỏ lại một câu làm cho Mạc Tương Vân liên tiếp kêu oan.
“Thương thế của đệ tuy lớn nhưng có thể đi gọi người khác bôi thuốc cho, nếu lại để cho ta thấy đệ còn kêu Kỳ Nhi giúp đệ thoa thuốc—” hắn dừng lại một chút. “Hậu quả tự mình gánh chịu!”
Trời ạ! Nói cái gì vậy? Tự mình gánh chịu? Hắn là trêu ai chọc ai vậy, đúng là tai bay vạ gió mà! Mẹ kiếp, hắn nhịn không được mắng lời thô tục! Cho đến hôm nay hắn mới biết được đại ca ruột của hắn là người ‘trọng sắc khinh đệ’ mà! Thật là uổng công hắn bình thường vẫn kính trọng, ngưỡng mộ! Hắn không khỏi cảm thán.
Mạc Tịch Thiên khiêng Kỳ Nhi đá văng cửa thư phòng, sau đó liền dùng gót chân đóng cửa lại, “Rầm!” một tiếng, cánh cửa chấn động một cái giống như là muốn bỏ mình.
Hành động này chứng tỏ hiện tại hắn đang vô cùng tức giận không có chỗ phát tiết! Đến trước ghế thái sư trong thư phòng, hắn thô bạo đem nàng ném lên trên ghế, không quan tâm đến thanh âm ai oán của nàng, hai mắt sáng như bó đuốc trừng nàng!
“Ai nha! Đau chết ta, ngươi dùng lực lớn như vậy để làm gì? Ta cùng ngươi kết thù nha!” Nàng lập tức đứng lên xoa cái mông phát đau, tức giận rống to! Vô duyên vô cớ đối với nàng tức giận, lại vô duyên vô cớ đem nàng đến đây, còn dùng sức ném nàng lên ghế, hắn hôm nay không chỉ kỳ quái mà còn dã man không thể nói lý!
“Ngươi chính là không biết liêm sỉ, còn muốn cởi quần nam nhân—ta thật sự nghi ngờ không biết ngươi là cái dạng nữ nhân gì nữa!” Hắn khó nén căm giận gầm nhẹ.
“Ta.........Ta không biết liêm sỉ, ngươi nói ta không biết liêm sỉ?” Nàng vô cùng tức giận, lòng cũng rất đau, hắn sao có thể nói nàng như thế? “Ta chẳng qua là muốn giúp A Vân bôi thuốc, ngươi cứ ác ý hạ thấp ta như vậy—ta đã làm sai điều gì chứ?” Nàng cố nén nước mắt đang từ hốc mắt muốn chảy ra, nghẹn ngào hỏi.
“Ngươi còn không nhận sai sao? Ngươi là một cô nương lại không biết xấu hổ muốn giúp nam nhân cởi quần là không đúng!” Mắt nàng chợt đỏ lên làm rối loạn tâm hắn, hắn nắm chặt tay, cố nén xuống cảm giác thương tiếc đối với nàng, nàng có biết hành vi tùy tiện, coi thường lễ giáo như vậy của nàng có bao nhiêu sai trái, người không hiểu chuyện sẽ đánh giá nàng ra sao chứ? Nàng phải học được cách kiềm chế lại những hành vi kích động của bản thân, hơn nữa bây giờ nàng lại bày ra dáng vẻ không nhận sai càng khiến cho hắn thêm tức giận.
Thấy được trong mắt hắn lóe lên tia xem thường, nàng liền quật cường thu lại nước mắt. Kiêu ngạo cùng tức giận đồng thời nổi lên, cười lạnh nói: “Ngươi quản ta không biết liêm sỉ ư, ta thích cởi quần ai liền cởi, ngươi dựa vào đâu mà quản ta. Tránh ra!” Nàng phất tay ý muốn rời đi nhưng thấy hắn vẫn như cũ đứng trước mặt, nàng liền dùng sức đẩy hắn ra.
“Ngươi cũng không có quyền gì mà giữ ta lại đây! Bổn cô nương muốn đi thì không ai có thể cản được!” Nàng quay đầu dùng sức giậm chân muốn rời đi.