Old school Easter eggs.
Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323762

Bình chọn: 10.00/10/376 lượt.

có việc gì làm mới tìm hắn vui đùa một chút? Đúng lúc nhìn hắn thuận mắt nên chọn hắn là vị hôn phu của mình? Hay là.......Ai nha! Nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích thôi, nàng dám lấy đầu ra đảm bảo lúc ấy nàng có nói thật đi chăng nữa hắn cũng sẽ không tin.

Nói đi nói lại thì hắn đối với nàng cũng không biết nhiều, không đủ tín nhiệm. Không biết thì nàng còn có thể tha thứ, dù sao thì có một vài người sau khi quen biết nàng một thời gian liền đối với nàng rất kỳ quái, đối với nàng kính nhi viễn chi*, thậm chí còn tránh né như tránh rắn rết. Nói ra cũng thấy kỳ lạ, theo lý thuyết thì dáng vẻ nàng xinh đẹp như vậy, tính tình vừa thông minh lại vừa hoạt bát có gì đáng sợ đâu? Điều này nàng nghĩ mãi cũng không ra nhưng nàng cũng không muốn Mạc đại ca đối xử với nàng cũng giống như những người khác, hắn không biết nàng cũng không để tâm, nhưng là không tín nhiệm—hừ! Điều này khiến cho nàng tức giận, nàng có điểm nào trông giống như gian tế, như người xấu chứ? Uổng công hảo cảm của nàng đối với hắn từ lúc tiến vào bảo cứ thế mà thăng hoa, có thể nói là cực kỳ hài lòng, còn tự mình liệt hắn vào vị trí thứ nhất trong danh sách tuyển phu, vị trí thứ nhất đó! Nhưng là trải qua lần này nàng cần phải suy nghĩ cho thật kỹ mới được.

* kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không thể thân thiết.

Nàng cất kỹ cuốn da dê, nằm xuống nghỉ ngơi. Phiến đá lộ ra vẻ âm u cùng lạnh lẽo vừa vặn cũng làm nguội đi suy nghĩ của nàng một chút. Ánh mắt nhìn thẳng lên cửa sổ nhỏ, hẹp phía trên, lờ mờ nhìn thấy bóng cỏ xanh cùng những cành cây nhọn như in trên bầu trời, hôm nay khí trời có vẻ tốt đi. Bỗng nhiên nàng thật sự, thật sự nhớ tới sư phụ, cha mẹ, Hương Nhi cùng các ca ca, không biết hiện giờ bọn họ đang làm gì? Có phải cũng nhớ đến nàng hay không? Bất giác nước mắt lại rơi xuống nơi mép tóc, nàng nhẹ nhàng lau đi, rốt cuộc gần đây nàng làm sao vậy chứ? Luôn muốn khóc.

“Kỳ Nhi? Kỳ Nhi, muội đang ngủ sao?”

Một giọng nói trầm trầm vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng giam.

Nàng nghe tiếng vội ngẩng đầu lên, khi thấy Mạc Tương Vân lập tức liền nhảy lên vui mừng kêu to: “A! Cuối cùng ngươi cũng đến thăm ta! Cảm động quá đi! A Vân, ngươi tới thả ta ra ngoài sao?”

Thấy nàng vui sướng như thế, mong muốn gặp hắn, Mạc Tương Vân xấu hổ nói: “Không phải, không có lệnh của đại ca ta cũng không dám thả người.” Sự thật là hắn nghe nói đại ca nhốt Kỳ Nhi vào trong đại lao, cực kỳ kinh ngạc nhưng lại thấy được tương lai tươi sáng. Hiện tại là hắn có lòng tốt muốn đến đây thăm dò tình hình, dĩ nhiên muốn nói là ‘vui sướng khi thấy người gặp họa’ hắn cũng không phản đối.

“Nha.” Nàng sụp hai vai, bĩu môi nói. “Vậy ngươi tới đây làm gì? Ăn no không có việc gì làm sao?”

“Kỳ Nhi, muội cần phải có lương tâm nha, ngươi có biết đại ca ra lệnh không cho bất kỳ ai đến thăm, ta chính là mạo hiểm bị đại ca mắng, lén lút xuống thăm ngươi đó!” Hắn nghe xong bất mãn kêu to.

“Hắn không cho phép bất kỳ ai đến thăm ta sao? Thì ra là như vậy, hừ! Hắn thật đúng là hẹp hòi.” Nàng bĩu môi, tức giận nói.

“Thật ra cũng không thể trách đại ca ta.” Hắn vì Mạc Tịch Thiên mà giải thích. “Ai bảo muội tự nhận mình là gian tế chứ, mấy ngày trước bà nội lại quay về phương Nam, hiện giờ không có ai cứu được muội. Còn nữa, muội cũng không biết mấy ngày nay mọi người trong bảo cũng cảm thấy không tốt, từ sau khi đại ca đem muội nhốt lại, tính tình càng trở nên tệ hại rồi! Xem ra huynh ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho muội đâu.” Hắn rất có thâm ý nói.

“Hừ, đáng đời, cho hắn tức chết đi!” Nàng xem thường nói.

Nàng chợt nghĩ đến điều gì đó, nheo mắt lại nhìn Mạc Tương Vân. Thấy vậy toàn thân hắn bỗng run lên, hắn miễn cưỡng nhếch môi, không tự nhiên nói: “Ngươi nhìn ta như vậy—có ý gì?”

Nàng nở nụ cười tà ác. “Ta nghĩ—ngươi thật sự sẽ không có lòng tốt như thế tới thăm ta đi? Song ngươi không nói ta cũng đoán được mục đích của ngươi.”

“Mục đích gì?”

“Trong lòng hai chúng ta biết là được rồi, ngươi trước tiên giúp ta tìm Nhan Chân Khanh đi.” Nàng sâu sa, bí hiểm nói.

“Để làm gì?” Hắn nghi ngờ hỏi. Nhan Chân Khanh? Không phải là cái quái nhân hàng năm vẫn tới Hồn Thiên Bảo ăn cơm miễn phí sao? Kỳ Nhi sao có thể quen hắn được? Chỉ có điều quái nhân cùng quái nhân ở chung cũng không có gì lạ cả.

“Tiện thể nhắn cho hắn.” Nàng thở dài, liếc thấy tia hoài nghi hiện lên trong mắt hắn không vui nói: “Ngươi có giúp hay không? Hay ngươi cũng nghĩ ta là gian tế?”

“Ta tin muội không phải như thế.” Hắn chân thành nói. Mặc dù hành vi của nàng rất khác so với những cô nương bình thường, mấy ngày ở chung cũng khiến cho hắn kinh sợ nhưng hắn tuyệt đối chắc chắn nàng không phải là người như vậy. Ít nhất cũng không tàn bạo như người của ‘Huyết Ảnh’. Nhưng nếu nàng còn muốn rời đi thì đương nhiên hắn cũng vui vẻ giúp đỡ, đây không phải là mục đích chuyến đi này của hắn sao?

Thừa lúc đại ca còn đang giận liền giúp nàng trốn thoát, từ nay về sau sẽ có thể nói lời vĩnh biệt đối với nàng, vĩnh viễn không gặp lại. Sau đó tìm giúp đại ca một hiền thê, thế là mọi việc đều êm đẹp. Xem ra những tí