
g lòng lại có chút
cảm thán.
Nàng
nghĩ đến lời mẹ vừa nói, không nhịn được có chút e thẹn nghĩ, chuyện này, phải
bắt đầu thế nào?
Mai Tử
đang cúi đầu nghĩ xem nên bắt đầu chuyện này như thế nào thì lại cảm thấy tiểu
tử bên cạnh chuyển động, há hốc mồm muốn khóc. Mai Tử vội vàng ôm nó kiểm tra
tã, phát hiện không có đái dầm. Tiêu Kinh Sơn nghe thanh âm cũng chạy lại nhìn,
ngồi xuống mép giường nói: "Sợ là đói thôi."
Mai Tử
gật đầu nói: "Chắc vậy, ngủ lâu rồi cũng đó thôi." Vừa nói lời này,
Mai Tử vừa cẩn thận đem tiểu tử kia ôm vào lòng, sau đó một tay mở áo khoác cho
tiểu tử kia bú sữa.
Mai Tử
trước kia không đầy đặn, bây giờ kể từ kia có em bé thì Mai Tử nương cùng Tiêu
Kinh Sơn bồi bổ thân thể cho nàng, như thế từ một đến hai nàng có chút đổi dạng
, một đoàn mềm mại phấn nộn căng tròn làm người xem phát ngứa trong lòng.
Tiểu tử
kia đương nhiên không suy nghĩ đến cảm nhận của người lớn, cảm thấy có gì đó
phía trước miệng mình liền há mồm cắn nhanh tham lam mút.
Tiêu
Kinh Sơn nhích người, cầm chăn giúp Mai Tử che lại, mình cũng đứng dậy đi thu
dọn bát đũa.
Mai Tử
cho tiểu tử tham lam kia ăn nhưng mắt cứ đặt trên người Tiêu Kinh Sơn. Người
này a, giống như cái gì cũng không chú ý, hiếm lạ lại đi làm việc rồi.
Chốc
lát sau, tiểu tử kia ăn no nê, cuối cùng rời bỏ hồng nhũ bị nó hấp đến đỏ, chẹp
chẹp miệng chớp mắt sáng trong nhìn đông nhìn tây. Mai Tử nhìn dáng vẻ động
lòng người của nó, kêu lên: "Chàng nói xem nó nhìn giống ai?"
Lúc này
Tiêu Kinh Sơn đang cầm khăn nghiêm túc lau bàn, nghe Mai Tử hỏi như thế thì
ngẩng đầu nhìn qua, miệng cười nói: "Giống nàng."
Mai Tử
lần nữa xem xét con trai mình một phen, càng nhìn càng cảm thấy lỗ mũi cùng mắt
giống Tiêu Kinh Sơn, liền nói: "Rõ ràng là giống cha nó, chàng xem, mũi
của nó rất giống chàng."
Tiêu
Kinh Sơn để khăn xuống qua đây: "Đứa bé còn nhỏ như thế, làm sao có thể
nhìn ra giống ai."
Thế là
hai vợ chồng đặt đứa bé lên giường, cúi đầu đối diện nó nhìn một lúc. Cuối cùng
Tiêu Kinh Sơn nói: "Nhìn cái mũi nhỏ này, xác thực là giống ta." Vừa
nói hắn vừa vươn đầu ngón tay thô lệ ra, như có như không trượt lên trượt xuống
cái mũi nhỏ mềm mại.
Mai Tử
trước ôm đứa bé có chút mệt mỏi, lúc này liền dựa vào người Tiêu Kinh Sơn, nhỏ
tiếng nói: "Sau này chúng ta sinh thêm một nữ nhi nữa đi, như vậy bọn nó
có thể làm bạn với nhau."
Tiêu
Kinh Sơn đưa bàn tay vỗ vỗ nhẹ lưng nàng: "Ừ, sau này một trai một gái,
hai đứa, con trai cùng ta ra ngoài đi săn, con gái ở nhà cùng nàng may
vá."
Mai Tử
suy nghĩ một chút cảnh hắn nói, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, liền dứt khoát
dựa cả ngườivào trong lòng hắn.
Lúc này
quần áo phủ trên ngực Mai Tử chưa có hợp chặt, nàng cọ cọ như thế, nửa bên áo
liền rơi xuống, làm nơi mềm mại cứ thế phơi bày trước mặt Tiêu Kinh Sơn. Đỉnh
mềm mại nhô ra, vì lúc nãy tiểu tử kia mới mút nên có nước sáng kiều diễm, phát
ra bóng loáng dụ người.
Yết hầu
Tiêu Kinh Sơn chuyển động , nhưng hắn vẫn đưa tay giúp Mai Tử hợp áo lại, nhẹ
giọng nói: "Bên ngoài trời lạnh, nàng mới sang tháng, đừng làm mình bị
cảm."
Mai Tử
cảm thấy trước ngực phát trướng, bụng giống như có sợi lông vũ nhẹ nhàng trêu
chọc. Cái tư vị đó thật khó chịu, thế là nàng liền hạ ý thức uốn éo người, đem
đoàn mềm mại nở to khó chịu dính lên cánh tay rắn chắc có lực của Tiêu Kinh
Sơn.
Giọng
nói Tiêu Kinh Sơn thời có vài phần khàn khàn: "Sao vậy, không thoải
mái?"
Mai Tử
tựa vào lòng hắn nhẹ lắc đầu: "Không, chỉ là nơi này nở to khó chịu."
Tiêu
Kinh Sơn lúc này không hiểu: "Nơi nào nở to khó chịu?" Này cũng khó
trách, Tiêu Kinh Sơn chưa có kinh nghiệm qua, mười, hai mươi mấy ngày trước Mai
Tử vẫn chưa có sữa , cứ thế làm Tiêu Kinh Sơn lúc này không ngờ.
Mai Tử
bất mãn liếc hắn một cái: "Trong này a. . . . . ." Vừa nói khối đoàn
mềm mại căng tròn lại cọ lên cánh tay hắn. Vì nàng quá mềm mại mà hắn lại quá
kiên cường, cứ thế khối mềm mại kia bị nhào nặn không thành dáng vẻ.
Tiêu
Kinh Sơn xem lại hiểu, yết hầu lần nữa chuyển động , giơ tay lên đem nàng siết
chặt trong lòng.
Lúc này
Tiêu Kinh Sơn thở dốc dồn dập, cánh tay lại dùng lực giống như muốn đem Mai Tử
vê tiến vào lòng mình. Mai Tử trong lòng hắn cơ hồ không thể thở, nhưng lại có cảm
giác khác - cảm giác giống như đã sớm hi vọng hắn như thế mãnh liệt xoa lấy
mình.
Nhưng
Tiêu Kinh Sơn mặc dù đem nàng siết trong lòng như thế, hắn vẫn không có động
tác gì. Rõ ràng Mai Tử đã cảm thấy dưới thân vật kia đã sớm cứng rắn giống như
gậy sắt đốt nóng chống lấy mình, nhưng hắn lại chỉ thô ách thở gấp ôm chặt lấy,
không có động tác khác.
Trong
lòng Mai Tử xác thực không vui, chuyển động thân, nhỏ giọng nói: "Hình như
bị ướt."
Tiêu
Kinh Sơn vẫn không hiểu, thô ách trầm thấp hỏi: "Nơi nào ướt?"
Mai Tử
đem má dán chặt lên lồng ngực khoan dày của hắn, nhỏ giọng nói: "Con vừa
ăn qua nhưng vẫn trướng, bây giờ chàng ôm như vậy, nó bị ướt."
Tiêu
Kinh Sơn không ngờ chuyện này, vội vã rời khỏi nàng, cúi đầu nhìn nơi nhô ra
của nàng một chút. Chỉ thấy áo mỏng