
n cho con ăn."
Lúc xay
được hơn một nữa,Trần Hồng Vũ lại đây, trong tay dắt theo con lừa nhà hắn, nói
đến giúp. Mai Tử nương vội vã cảm ơn, thế là con lừa thay cho Tiêu Kinh Sơn một
người đầy mồ hôi kéo cối xay. Một lúc sau cuối cùng lúa cũng xay xong. Trần
Hồng Vũ giữa ngàn ân vạn tạ cùng con lừa nhà hắn kéo lấy cối xay rời khỏi.
Mai Tử
vội vã cầm khăn lau mồ hôi trên mặt trên cổ cho Tiêu Kinh Sơn. Tiêu Kinh Sơn
đang uống nước ầm ầm, mặc cho nàng lau giúp mình. Chu Đào đang quét dọn lúa ở
bên cạnh, ngẩng đầu thấy vậy, bất mãn nói: "Tỷ, các ngươi có thân thiết
cũng chọn chỗ ít người mà thân. Tỷ phu cũng không phải là không có tay, làm gì
phải lau dùm như vậy!"
Mai Tử
nương nghe lời này, thuận tay cầm lên cây chổi, quay lại, hung hăng nói:
"Ngươi thật lắm miệng. Lau mồ hôi thì sao? chị ngươi thân thiết thì thế
nào, cần ngươi dạy bảo sao. Mà nếu cần, cũng còn có lão mẹ ngươi ở đây!"
Chu Đào
cong cong môi, cúi đầu tiếp tục quét. Mai Tử nương lại nhìn Mai Tử nói lớn:
"Trong cái bọc vải ở bên cạnh đống lúa có trứng gà luộc cùng dưa bở. Con
lấy ra cho Kinh Sơn ăn."
A Thu
nghe thấy ngẩng đầu, mắt lộ ra khát vọng. Nó cũng muốn ăn trứng gà a, nhưng mà
nó biết tỷ phu làm nhiều mẹ mới cho tỷ phu ăn, cho nên cũng không dám nói.
Mai Tử
vì đau lòng Tiêu Kinh Sơn, lập tức cũng không khách khí, vội vã mở bọc vải lấy
trứng gà cùng dưa bở đến cho Tiêu Kinh Sơn. Tiêu Kinh Sơn vội vàng nói không
cần, cương quyết không ăn, uống vài miếng nước liền làm việc tiếp.
Mai Tử
nói không sai. Không mệt, nhưng rất bẩn. Trong sân một đống gạo cùng rơm rạ và
vỏ trấu trộn lẫn với nhau. Trước tiên phải cẩn thận đem rơm rạ lấy ra hết, còn
lại gạo và vỏ trấu trộn lẫn với nhau. Cầm lấy cái mẹt gấm tung lên tung xuống,
mỗi lần làm vậy, gạo cùng vỏ trấu liền được tách riêng ra. Làm như thế bốn năm
lần, vỏ trấu được tách hết ra, có thể dùng được rồi.
(Cái
đoạn này bạn nào ở quê thì rành hơn ^^!)
Mai Tử
nương thấy mọi việc gần xong, nhìn trời hơi tối, nói: "Các con ở lại đem
gạo bỏ vào trong bao. Ta về trước làm cơm, tối nay cho các con ăn ngon lại
sức."
Buổi
tối ăn cơm ở nhà Mai Tử nương. Mai Tử nương làm một món xào, còn chuẩn bị thêm
trứng gà cùng dưa bở. Cả nhà ngồi vòng tròn ăn cơm, món dưa bở rất đắt khách.
Cuối cùng cảm thấy lại sức hơn rất nhiều. Ăn xong, Mai Tử nương thấy không còn
sớm, liền để hai vợ chồng Mai Tử về nghỉ ngơi.
Trở về
tắm qua rồi, Mai Tử lên giường, thấy Tiêu Kinh Sơn nằm ở trên giường, để tay
sau đầu gối lấy, cười như không cười nhìn mình.
Mặc dù
Mai Tử gả cho hắn đã lâu nhưng vẫn dễ dàng đỏ mặt. Lập tức đỏ mặt nhỏ giọng
hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"
Tiêu
Kinh Sơn đùa giỡn nói: "Hôm nay ở sân đánh lúa, là ai nói với ta đánh lúa
một chút cũng không mệt."
Mai Tử
nhớ lại hôm nay hắn vất vả như thế nào, cúi đầu áy náy nói:
"Hôm nay xác thực làm chàng vất vả rồi."
Tiêu
Kinh Sơn thấy dáng vẻ nàng áy náy, cảm thấy buồn cười, đưa tay đem nàng kéo đến
làm cho Mai Tử không kịp phòng bị la lên.
Hắn
thấp giọng thở gấp, ở bên tai Mai Tử vẫn còn chưa kịp hoàn hồn nói: "Đúng
là rất vất vả, nàng bồi thường ta như thế nào đây?"
Mai Tử
mở đôi mắt to mọng nước không hiểu nói: "Vậy chàng muốn ta bồi thường thế
nào?" Nàng suy nghĩ một chút nói: "Hay là ta đấm lưng cho chàng, có
được không?"
Mai Tử
chỉ có thể nghĩ tới đấm lưng thôi, mẹ nàng trước kia làm ruộng mệt mỏi, luôn
muốn nàng đấm lưng bóp chân.
Tiêu
Kinh Sơn thấy vậy, chỉ có thể gật gật đầu, cười nói: "Ừ, vậy thì đấm lưng
cho ta."
Bàn tay
Mai Tử nhỏ nhắn trắng trẻo nắm lại bắt đầu giúp Tiêu Kinh Sơn đấm lưng. Ai dè
Tiêu Kinh Sơn cảm thấy giống như gãi ngứa, muốn nàng đấm mạnh hơn một chút. Mai
Tử dùng hết sức đấm a đấm. Tiêu Kinh Sơn vẫn như cũ không hề có cảm giác, ngược
lại Mai Tử mệt mỏi thở hồng hộc, tay bắt đầu đau.
Nàng
đáng thương xoa tay oán trách nói: "Xương chàng cứng quá."
Tiêu
Kinh Sơn cười đem nàng ôm vào trong lòng, hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ của nàng,
yêu tiếc nói: "Vậy thì không đấm lưng nữa, được không?"
Mai Tử
chỉ cảm thấy mũi hắn phả hơi nóng bên cổ mình, tê tê dại dại, chịu không được
liền xụi lơ, trong lòng ngứa ngày, liền dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trước
ngực rộng rãi tráng kiện của hắn, nhẹ nhàng nói: "Không đấm lưng, vậy làm
cái gì đây?"
Tiêu
Kinh Sơn cười: "Tiểu nương tử của ta nhất định muốn bồi thường sao?"
Đang nói bàn tay của hắn bắt đầu lục lọi, cầm lấy phần nhô ra của nàng, nhẹ
nhàng xoa nắn.
Mai Tử
nghe lời nói kia làm cho người ta suy nghĩ bậy bạ, không khỏi thẹn thùng. Nàng
cái gì cũng không nghĩ, còn không phải là làm theo lời của hắn sao. Thế mà luôn
bị hắn làm cho nàng cảm thấy như nàng đang có ý gì vậy! Lập tức nàng xấu hổ,
vặn vẹo thân thể không cho hắn thăm dò vuốt ve.
Tiêu
Kinh Sơn ôm nàng giống như ôm một con thỏ nhỏ. Không muốn nàng trốn tránh nhưng
cũng không muốn miễn cưỡng nàng, cố ý dừng lại động tác, ôm lồng ngực, sắc mặt
nghiêm trọng.
Mai Tử
thấy vẻ mặt hắn không giống bình thường, sợ hãi giật mình, cũng không quấy
không né, cuống quít