
Tiêu Kinh Sơn còn sống,
hắn đã muốn đem con gửi qua đó học chữ, vì vậy đối với Tiêu Kinh Sơn là ấn
tượng khó phai.
Hai
người lập tức xúc động, Tiêu Kinh Sơn dẫn hai người vào sân. Trong sân nhỏ, dưới
tàn cây đã sớm đặt một cái bàn gỗ nhỏ cùng ghế đá. Ghế đá rất mới, là Tiêu Kinh
Sơn lúc rãnh rỗi làm ra. Ba nam nhân nhún nhường một hồi, lúc này mới chuẩn bị
tư thế ngồi xuống. Mai Tử qua chào hỏi bọn họ một tiếng, vội vã rót trà mời,
nhanh chóng bưng thức ăn đã được chuẩn bị tốt lên khay mang ra.
Kỳ thật
trong thôn lúc bình thường mọi người ăn cơm rất đơn giản. Trừ lúc nhà có hỉ sự
hoặc có tang mới phải làm theo quy củ. Nhà
người bình thường, thường ngày cũng chỉ có mấy món rau dưa đơn giản. Lúc mấy
nam nhân thích chí tụ chung một chỗ uống tí rượu, chỉ một hai đĩa rau dại cũng
được xem là tốt rồi, còn tai heo thịt cá những thứ kia thì thật là quá xa xỉ.
Hôm nay Mai Tử chiêu đãi như vậy, thực sự là cực kì thịnh soạn rồi. Trần Hồng
Vũ cùng Trần Tảng thấy một bàn cơm nước phong phú như vậy liền hướng Mai Tử
đang ngồi trong bếp vội vàng kêu mấy tiếng. Nói hôm nay thật làm phiền các
ngươi, quá quấy rầy rồi. Tiêu Kinh Sơn đương nhiên khách khí, nói sau này đều
là người trong cùng một thôn phải quan tâm lẫn nhau, lần đầu tiên cùng gặp nhau
tại đây uống rượu, sợ tiếp đãi hai vị không chu đáo, mới chuẩn bị nhiều món ăn
như vậy.
Trần
Tảng kỳ thật là bị Trần Hồng Vũ kéo đến. Lúc đến tuy nhắc lại tình nghĩa năm
xưa, nhưng nương tử ở nhà trước khi ra cửa còn dặn dò mọi việc phải cẩn thận,
ai biết Tiêu Kinh Sơn này trước kia ở bên ngoài có phải là người tốt hay không,
nhất định không nên chọc vào. Nhưng hôm nay Trần Tảng thấy lời nói của Tiêu
Kinh Sơn đàng hoàng hợp lễ, quang minh chính trực liền cảm thấy mấy lời kia chỉ
là lời đồn mà thôi. Với lại nếu hắn thật sự là cướp đường thì đã thế nào? Mấy
năm trước đây bên ngoài hỗn loạn, anh hùng cùng đường chỉ có thể làm cướp cướp
của người giàu chia cho người nghèo. Thế là rất nhanh ném mấy tia phòng bị kia
đi, cùng Tiêu Kinh Sơn thân thiết xưng huynh gọi đệ.
Ba
người ăn uống một hồi, vừa mời rượu vừa nhớ lại chuyện cũ. Ở một nơi trong cái
thôn nhỏ tít trong núi sâu cùng nhau bàn nói một ít chuyện lớn bên ngoài. Trần
Tảng nước bọt phun tứ phía, nói dõng dạc, vừa mắng lúc trước vì sao không đi
làm quân sĩ thân chinh bách chiến, vừa được mọi người tán dương, bây giờ thiên
hạ Thái Bình thì thuế cũng không cần đóng, hơn nữa mưa thuận gió hòa, ngày ngày
sống thật tốt.
Tiêu
Kinh Sơn nghe hắn nói chuyện chỉ ở bên cạnh cười nhạt, thỉnh thoảng góp vào một
hai câu mà thôi. Trần Hồng Vũ nghe Trần Tảng đại ca bắt đầu nghị luận đại sự
bên ngoài liền xoay đầu hỏi Tiêu Kinh Sơn: "Kinh Sơn đại ca, huynh ở bên
ngoài nhiều năm như vậy, có chuyện gì hay có thể kể cho anh em ta cùng nghe
không?"
Tiêu
Kinh Sơn cười một tiếng, lắc đầu nói: "Mấy năm nay tuy rằng ta ở bên
ngoài, nhưng mà chỉ làm một số chuyện vô bổ mà thôi, đâu có thể nghe được
chuyện gì. Ngược lại nghe Tảng đại ca lý luận một phen, cảm xúc rất
nhiều."
Trần
Tảng nở nụ cười chất phác, lắc đầu xua tay: "Ai u, đừng nói như thế, ta
thì hiểu cái rắm gì. Hôm nay uống chút rượu vào không kiềm chế được muốn nói
chuyện một chút mà thôi. Kinh Sơn huynh đệ ở bên ngoài gặp qua tiếp xúc với
nhiều loại người, tầm mắt trải rộng, ngược lại hôm nay nói cho anh em chúng ta
đây nghe một chút tình thế bên ngoài a."
Trần
Hồng Vũ cũng vội vã phụ họa: "Đúng vậy a, nghe nói bên ngoài lại muốn có
chiến tranh. Chỉ là đến bây giờ cũng chưa thấy có động tĩnh gì. Ta ở đây ngăn
cách với bên ngoài, Kinh Sơn đại ca thường đi xuống chợ ở chân núi, có thể nghe
được chuyện gì, nói cho chúng ta cũng có cái để chuẩn bị tốt a."
Mai Tử
đang ở trong bếp đốt lửa nấu cháo để sau khi bọn họ uống rượu xong thì đem ra
cho bọn họ ăn..., lúc này nghe nói đến chuyện này, không khỏi dừng tay lại,
vểnh lỗ tai nghe.
Tiêu
Kinh Sơn buông xuống ly rượu trong tay, khẳng khái cười một tiếng nói:
"Chuyện này, vài ngày trước ta ở bên ngoài quán quán cơm cũng nghe một vài
vị khách nhắc tới. Thật sự nghe nói bên ngoài có thể xảy ra chiến tranh. Nghe
nói Bành vương gia muốn tạo phản, lúc này đã kéo binh xuống vùng Tây Bắc, triều
đình phái sứ giả đến cầu hòa trước, nhưng mà không biết chuyện gì đã xảy ra.
Đương nhiên tất cả việc này đều là lời đồn đại, không phải thật. Chúng ta ở đây
cách xa kinh thành ngàn dặm, tin tức truyền đến cũng không biết đã bị biến dạng
bao nhiêu lần."
Trần
Hồng Vũ cùng Trần Tảng nghe lời này liền hoảng hốt. Trần Hồng Vũ dẫn đầu hỏi:
"Vậy nếu thực sự có chiến tranh thì làm thế nào, sẽ không đánh tới chỗ
chúng ta chứ?"
Nhắc
tới việc này sắc mặt Tiêu Kinh Sơn cũng thoáng qua một tia nặng nề, nhưng mà
lập tức khôi phục bình tĩnh, cười nói: "Chuyện này sẽ không xảy ra, một là
Bành vương gia luôn luôn yếu thế, dù có binh mã trong tay nhưng không được dân
chúng ủng hộ, cho dù thực sự tạo phản cũng có thể bình định. Hai là đương kim
hoàng đế nhân từ yêu dân, lòng dạ độ lượng, cho dù thiên hạ