
hể tha thứ cho nữ nhân phản bội mình.
“Vậy ngươi hưu ta đi.” Cung Tuyết Thiến vẫn quật cường như cũ nói.
“Hưu ngươi? Đừng mơ tưởng, bổn Vương sẽ cho người biết kết cục của việc phản bội bổn Vương.” Mộ Dung Trần lập tức dùng lực kéo tóc nàng, kéo nàng dậy.
Cung Tuyết Thiến đau đớn đến mức nhăn mày, nhưng nàng lại cắn môi không để mình kêu ra tiếng.
Trong mắt Mộ Dung Trần không có lấy một tia thương tiếc, lớn tiểng ra lệnh: “Người đâu, nhốt nàng ta vào địa lao cho bổn Vương, không có mệnh lệnh của bổn Vương, không cho phép bất kỳ ai gặp nàng.”
“Dạ.” Hai gã thị vệ lập tức áp giải nàng ra ngoài.
Sắc mặt Mộ Dung Trần âm trầm đứng sau bọn họ
“Ty chức tham kiến Vương gia.” Thị vệ vội vàng hành lễ.
“Tam hoàng huynh.” Mộ Dung Phong cùng Mộ Dung Vũ cũng gọi.
“Các đệ làm gì ở đây?” Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Trần bắn về phía Mộ Dung Vũ, từ khoảnh khắc hạ nhân báo rằng bọn họ đã vào phủ, hắn liền biết ngay bọn họ đến là vì cái gì.
“Hoàng huynh, bọn đệ định tới thăm huynh một lát, lúc vào phủ lại nghe nói có người bị giam vào địa lao, tò mò cho nên đến xem.” Mộ Dung Phong mang theo nụ cười trên mặt nói.
“Tò mò? Chỉ sợ là cố ý, được rồi, nếu như không còn chuyện gì khác thì các đệ về phủ đi.” Mộ Dung Trần vung tay, không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, trực tiếp ra lệnh.
“Hoàng huynh, vì sao huynh lại nhốt nàng vào địa lao?” Mộ Dung Vũ vẫn không giữ được bình tĩnh, trực tiếp hỏi.
“Phạm lỗi phải bị trừng phạt, đây là đạo lý hiển nhiên, Thập tứ đệ, chuyện này không liên quan đến đệ, tốt nhất là đệ đừng can thiệp vào.” Mộ Dung Trần lạnh lùng nói.
“Hoàng huynh, đệ không can thiệp, cũng không dám can thiệp, nhưng mà đệ muốn biết rốt cuộc thì nàng đã phạm lỗi gì?” Mộ Dung Vũ lại hỏi, nếu quả thật là nàng phạm lỗi thì hắn có muốn can thiệp cũng chỉ sợ bất lực.
“Chuyện này đệ không cần biết, không còn chuyện gì nữa, các đệ trở về Vương phủ đi.” Mộ Dung Trần lại ra lệnh, sao hắn lại có thể không rõ tâm tư của Thập tứ đệ.
“Hoàng huynh, vậy để cho đệ gặp nàng, đệ muốn gặp nàng một lần.” Mộ Dung Vũ đột nhiên yêu cầu.
“Không được.” Mộ Dung Trần trực tiếp cự tuyệt, trên mặt lại tăng thêm vài phần âm trầm.
“Hoàng huynh, vậy huynh nói cho đệ biết rốt cuộc thì nàng đã phạm phải lỗi gì mà lại khiến huynh đối xử với nàng như vậy?” Mộ Dung Vũ vẫn giữ bộ dáng không đạt được mục đích quyết không buông xuôi.
“Thập tứ đệ, đệ can thiệp quá nhiều rồi, nàng phạm phải lỗi gì ta không cần phải nói cho đệ biết.” Sắc mặt Mộ Dung Trần u ám, cơn tức giận trong lòng càng bộc phát. Một mình Cơ Tinh Hồn còn chưa đủ, còn trêu chọc Thập tứ đệ.
Mộ Dung Vũ vừa muốn nói tiếp liền bị Mộ Dung Phong giữ chặt, ánh mắt ra hiệu bảo hắn không nên tiếp tục chọc giận hoàng huynh. Hắn nói: “Thập tứ đệ, hôm nay chúng ta đến là để thăm hoàng huynh, hơn nữa đây cũng là việc nhà của hoàng huynh, chúng ta không nên can thiệp vào.” Nói xong liền nhìn về phía Mộ Dung Trần nói: “Hoàng huynh, không bằng để bọn đệ tiếp huynh uống vài chén, huynh đệ chúng ta đã lâu không uống rượu cùng nhau rồi.”
“Đi thôi.” Mộ Dung Trần nhìn hắn một cái rồi xoay người đi về phía phòng khách.
Mộ Dung Vũ vẫn còn chưa hết hi vọng nhìn về phía địa lao.
Mộ Dung Phong liền giữ chặt hắn nói: “Dục tốc bất đạt, đệ muốn cứu nàng thì đừng có ý nghĩ muốn gặp nàng, bây giờ việc đệ nên làm chính là thuyết phục hoàng huynh.”
“Phải, cám ơn hoàng huynh đã thức tỉnh đệ.” Mộ Dung Vũ gật gật đầu, hoàng huynh nói rất có lý, là do hắn đã quá nóng lòng.
Trên bàn cơm trong đại sảnh.
Mộ Dùng Trần cứ uống rượu từng chén từng chén một, phát tiết sự tức giận trong lòng mình.
Trong lòng Mộ Dung Vũ lo lắng cho Mạnh Tâm Nghi nên hoàn toàn không có tâm tư uống rượu, vài lần muốn mở miệng nhưng lại bị Mộ Dung Phong ngăn lại.
“Hoàng huynh, có tâm sự gì thì cứ nói ra với bọn đệ, có lẽ bọn đệ có thể nghĩ kế giúp huynh.” Cuối cùng Mộ Dung Phong mở miệng.
“Nghĩ kế? Hôm nay các đệ đến đây không phải là vì nàng sao? Sao còn quanh co lòng vòng như vậy?” Mộ Dung Trần lạnh lùng vạch trần bọn họ, họ là huynh đệ của hắn, tâm tư của họ sao hắn lại không biết chứ.
“Xem ra việc gì cũng không thể gạt hoàng huynh được.” Mộ Dung Phong cười nhẹ, sau đó lại nói: “Hoàng huynh, thật ra bọn đệ đến cũng không phải là vì thay nàng cầu xin, mà là vì hoàng huynh.”
“Vì ta?” Mộ Dung Trần hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
“Hoàng huynh, bọn đệ không hi vọng huynh nhất thời tức giận mà làm sai chuyện gì. Nếu nàng thật sự làm sai, thương tổn huynh, thì đừng nói chỉ hoàng huynh, mà cả bọn đệ cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Chỉ là bọn đệ muốn biết rốt cuộc nàng đã làm gì mà khiến hoàng huynh tức giận như vậy.” Mộ Dung Phòng khéo léo nói.
“Ta làm việc tự biết chừng mực, sẽ không xử oan bất kỳ ai cả, nếu các đệ lo lắng chuyện này thì không cần.” Mộ Dung Trần trực tiếp nói, rõ ràng là muốn gặp nàng, lại còn nói dễ nghe như vậy, may mà hắn hiểu rõ Mộ Dung Phong.
“Hoàng huynh, để đệ đi gặp nàng được không? Đệ sẽ không làm gì cả, chỉ là đến thăm nàng thôi.” Mộ Dung Vũ lại lần nữa nhịn không được, mở miệng khẩn cầu.
“T