
ông được rồi.
“Bảo bối, nếu nàng không muốn trở về, ta sẽ tự có cách cứu bọn họ.” Cơ Tinh Hồn nói lại một lần nữa.
“Ta biết, nhưng mà, không cần đâu, nếu bởi vì cứu bọn họ mà khiến người khác bị thương tổn thì sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu nói.
“Môn chủ, thuộc hạ không làm tròn bổn phận, xin môn chủ trừng phạt.” Hai nam nhân đứng ở ngoài cửa cung kính nói.
“Không phải bảo các ngươi một tấc cũng không rời, bảo vệ các nàng sao? Vừa rồi đã đi đâu?” Cơ Tinh Hồn dùng sắc mặt lạnh như băng, chất vấn.
“Bẩm môn chủ, vừa rồi có người cố ý dẫn dắt bọn thuộc hạ đi nơi khác, nhưng bọn thuộc hạ lại không phát giác được mưu đồ của bọn chúng.” Thuộc hạ giải thích.
“Lần này tạm tha cho các ngươi, nhớ lấy, không có lần sau đâu, khiêng hắn đi.” Cơ Tinh Hồn ra lệnh.
“Dạ, môn chủ.” Hai người thuộc hạ vội vàng khiên thi thể của hắc y nhân đi.
“Ngươi phái người bảo vệ ta?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, vậy mới biết, hóa ra hắn vẫn luôn âm thầm quan tâm nàng, phần tình nghĩa này thật khiến nàng cảm động.
“Bảo bối, mỹ nhân kế vừa rồi dùng không tệ, nhưng mà ta nhớ rằng hình như nàng còn thiếu ta một mỹ nhân kế, có muốn thi triển một chút ngay bây giờ không?” Cơ Tinh Hồn lại đột nhiên mờ ám ôm nàng.
“Vừa rồi ngươi nhìn thấy sao?” Cung Tuyết Thiến lại lập tức nghe được sơ hở từ trong miệng hắn, vậy không phải nói là hắn đã tới từ sớm sao?
“Một chút chút.” Cơ Tinh Hồn nhanh chóng phủ nhận.
“Cơ Tinh Hồn.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên giận dữ hét lên. Đáng ghét, hắn đã tới từ sớm, nhưng sao lại tiến vào chậm như vậy. Hắn không sợ nàng thật sự tự sát sao?
“Không phải.” Cung Tuyết Thiến nhanh chóng phủ nhận, nàng sợ hắn sẽ đến gây phiền hà cho quận chúa. Đến lúc đó sẽ liên lụy rất nhiều người, bao gồm cả Mộ Dung Trần hoặc cả Hoàng tộc, dù sao nàng ta cũng là quận chúa.
“Không phải?” Giọng điệu Cơ Tinh Hồn mang theo nghi vấn, lại nói tiếp: “Nàng trả lời nhanh như vậy chính là biểu hiện của chột dạ. Điều này nói lên trong lòng nàng cũng đã nghĩ qua rồi, ta có thể khẳng định một trăm phần trăm là nàng ta.”
“Cơ Tinh Hồn, ngươi đừng tự cho mình là thông minh, chính là vì ta đã nghĩ qua cho nên mới biết được không phải là nàng ta, nên mới trả lời nhanh chóng.” Cung Tuyết Thiến hơi cuống.
“Được rồi, nếu không phải thì giọng điệu của nàng sẽ gấp gáp như vậy sao? Nhưng mà ta biết nàng đang lo lắng điều gì? Nhưng chẳng lẽ bởi vì điều này mà nàng không truy cứu nữa? Lần này nàng tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng lần sau, lần sau nữa thì sao? Nàng vẫn được may mắn như vậy sao? Hay là nàng căn bản không cần tính mạng của mình?” Cơ Tinh Hồn mang sắc mặt bình tĩnh, nàng cứ không quý trọng bản thân mình như vậy sao?
Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn tức giận. Thấy hắn quan tâm mình như vậy khiến trong lòng nàng cảm động không thôi, mũi chua xót, thì thào nói: “Không đâu, chỉ cần có ngươi ở đây, ngươi nhất định sẽ không để ta xảy ra sự cố gì đâu.”
Đối với sự tín nhiệm như vậy của nàng, Cơ Tinh Hồn không biết nên cao hứng hay nên trách nàng. Nhưng thấy nàng nhìn mình với vẻ đáng thương như vậy khiến lửa giận trong lòng được dập tắt một nửa, lấy một lọ thuốc từ trong ngực ra, nói: “Cầm lấy đi. Bôi thuốc này vào vết thương, vài ngày sau sẽ đỡ hơn nhiều.”
“Cám ơn ngươi, Cơ Tinh Hồn.” Cung Tuyết Thiến tiếp nhận lọ thuốc.
“Nhưng mà ta tin rằng sau này bọn chúng có đến ám sát nàng cũng rất khó, bởi vì lúc nãy khi ta đến phát hiện ở đây có hai thị vệ võ công cao cường.” Lần này giọng điệu của Cơ Tinh Hồn dịu đi.
“Nói vậy thì chưa chắc, không phải ngươi vẫn đi vào rất dễ dàng sao?” Cung Tuyết Thiến nhanh chóng nói, vừa nói xong nàng liền muốn hung hăng đánh vào miệng mình một cái, thật sự là thị phi chỉ vì mở miệng nhiều.
“Ta sẽ âm thầm phái người ở quanh đây bảo vệ nàng.” Một câu nhắc nhở Cơ Tinh Hồn, nhưng mà hắn biết gốc rễ để giải quyết vấn đề vẫn là cần phải tìm ra người ám sát nàng.
“Không cần, tự ta cũng sẽ cẩn thận.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu nói, nàng cảm giác mình giống như bị giám sát, không có tự do, tuy rằng bọn họ là có lòng tốt.
“Nàng sẽ cẩn thận? Nếu nàng cẩn thận thì cũng sẽ không biến thành bộ dáng chật vật như hôm nay, còn suýt chút nữa thì đã tặng luôn cả mạng của mình.” Cơ Tinh Hồn không khách khí nói.
“Này, ngươi nói chuyện khách khí một chút, tốt xấu gì thì người ta cũng là nữ hài tủ, da mặt mỏng, sẽ thẹn thùng.” Cung Tuyết Thiến cố ý bất mãn nói.
“Nếu da mặt của nàng mà gọi là mỏng thì trên đời này sẽ không có da mặt dày.” Cơ Tinh Hồn liếc nàng một cái rồi lập tức nói: “Bảo bối, nàng dưỡng thương cho tốt, ta còn có chuyện, ta đi trước.” Bởi vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Được, Cơ Tinh Hồn, ngươi cẩn thận một chút.” Cung Tuyết Thiến nghĩ rằng hắn lại muốn đi giết người, ánh mắt không tự giác mang theo vẻ quan tâm.
“Ta sẽ cẩn thận, nàng cũng vậy đấy. Bảo bối, ta sẽ trở lại thăm nàng, dưỡng thương thật tốt.” Cơ Tinh Hồn nói xong, người liền rời đi.
Phủ quận chúa, một bóng đen lặng lẽ bay vào, thị vệ ở đó chỉ cảm