
dừng bước chân lại, nói: “Anh giữ xe, ở chỗ
này đợi tôi một chút.” Nói xong, liền đi tới mặt sau của quầy hàng.
Yến Luật chán đến chết, tùy ý nhìn thoáng qua chung quanh, kết quả phát hiện đối diện là biển băng vệ sinh.
Anh xoay người lại, kết quả vừa quay mặt lại, phát hiện ở phía sau càng
đáng sợ hơn, ấy thế mà đều là Durex Jissbon và Six sex… (*)
[(*) Durex, Jissbon, Six sex: các nhãn hiệu BCS'>
Yến tiên sinh lập tức đẩy xe đi chỗ khác.
Ôn Tửu lấy đồ xong, phát hiện không thấy Yến tiên sinh đâu, cô liền đi đến gần đó nhìn một vòng, cũng không nhìn thấy người đâu, đành phải lấy di
động ra.
Điện thoại chuyển được, Yến Luật nói: “Tôi ở quầy thu ngân, cô lại đây đi.”
Ôn Tửu đi qua đó, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Yến Luật. Anh giống như
là người nổi tiếng đứng trong đám người bình thường, dáng người thẳng
tắp, anh tuấn, khuôn mặt lạnh lùng, cao ngạo, còn có phong thái nhanh
nhẹn hơn người, vô cùng bắt mắt.
Yến Luật giơ cánh tay lên, vẫy vẫy tay với cô, cái loại tư thế nâng cánh
tay lên vẫy như thế này, lại càng tự nhiên, phóng khoáng, khiến cho
người khác động lòng.
Nhưng lần này Ôn Tửu không bị sắc đẹp của Yến tiên sinh đả động, tật xấu biến mất im hơi lặng tiếng này cần phải sửa đổi.
Cô đi qua liền hỏi: “Tại sao anh không chờ tôi ở đàng kia?”
Yến Luật cúi đầu nhìn cô: cô lại muốn anh phải đối mặt với một đống miếng hình xoắn ốc, siêu mỏng, vị ô mai sao?
“Anh muốn đi đâu thì cũng nên nói với
tôi một tiếng.” Ôn Tửu nhìn Yến Luật, tuy giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng
lại mang theo hương vị không vui.
Cô không nghĩ tới Yến Luật lại đáp trả
một câu: “Cô muốn đi đâu càng nên nói với tôi một tiếng.” Anh còn bỏ
thêm một chữ “càng”, hơn nữa còn nhấn mạnh chữ càng này.
Ôn Tửu vô cùng thông minh, lập tức đoán
được Yến Luật đang ám chỉ chuyện tự bản thân mình mua quần áo cho anh,
liền cười một tiếng: “Đó là lần ngoại lệ, sau này sẽ không có nữa.”
Yến Luật nhìn cô, không lên tiếng.
Bởi vì là giao thừa, nên quầy tính tiền
trong siêu thị xếp thành một hàng dài, một trong những chuyện mà đời này Yến Luật không thích nhất chính là xếp hàng. Đám người trong siêu thị
ồn ào, chen chúc khiến cho anh cảm thấy mỗi phút giây đều như đang bị
hành hạ, anh thật sự rất hối hận mình không nên nhất thời xúc động, bị
mê hoặc bởi một lần “chủ động” của Ôn Tửu.
Anh lấy di động ra, bắt đầu xem tin tức kinh tế và tài chính, giết thời gian.
Hai mươi phút sau, rốt cuộc anh và Ôn
Tửu cũng đứng trước quầy thu ngân, ngay một khắc giao tiền xong, Yến
Luật cảm thấy khắp cả người đều thư thái, như được giải thoát.
Hai người đi tới bãi đỗ xe bên ngoài
siêu thị, đương nhiên đồ đạc đều do Yến Luật xách, bởi vì trong lúc anh
thanh toán, Ôn Tửu đã đi khỏi quầy thu ngân và đứng ở lối ra rồi, vì thế Yến Luật phải tự động xách túi nhựa đi theo.
Ôn Tửu duy trì nụ cười yếu ớt thanh nhã, thưởng thức bộ dạng một tay đút trong túi quần, một tay xách túi nhựa
của Yến tiên sinh, như vậy mới đúng.
Bạn xem, có rất nhiều chuyện, một khi đã làm lần đầu tiên, lần thứ hai sẽ tự nhiên như vậy đấy. Tuy rằng Yến
tiên sinh âm cơ sở, nhưng vẫn đầy không gian dạy dỗ.
Sau khi lên xe, Ôn Tửu lấy di động ra
xem giờ, sau đó gửi một tin nhắn cho mẹ già. Nếu đã nói với mẹ là mình
đi Thái Lan, vậy thì cô cứ dựa theo thời gian máy bay tới Thái Lan mà
báo tin bình an cho mẹ đâu ra đấy.
Ôn Minh Nguyệt lập tức nhắn lại một tin: “Gửi một tấm ảnh qua xem.”
Ôn Tửu không nghĩ tới mẹ già sẽ đòi ảnh chụp, liền trả lời cho có lệ: “Mẹ, con vừa mới tới khách sạn, chưa đi ngắm cảnh.”
“Ai muốn ngắm phong cảnh a, mẹ muốn xem ảnh chụp của thằng nhóc kia, gửi ảnh qua đây cho mẹ, để mẹ xem mặt mũi nó thế nào.”
Ôn Tửu bị yêu cầu đột nhiên của mẹ già
dọa sợ, cô liếc mắt nhìn Yến Luật đang lái xe bên cạnh, cô đành phải
tiếp tục trả lời có lệ: “Mẹ, trong di động của con không có ảnh của anh
ấy.”
“Thì bây giờ liền chụp một tấm, nhanh lên!”
Tính tình của Ôn Minh Nguyệt là như thế, quả quyết nhanh chóng, cơ trí dũng cảm. Dung mạo của Ôn Tửu hơn người,
nhưng bởi vì trời sinh khí chất trong trẻo, lạnh lùng, lại có vẻ độc
lập, mới nhìn qua đều có cảm giác cô là người đẹp lạnh lùng, khó theo
đuổi, cho nên mặc dù có rất nhiều người âm thầm mến cô, nhưng lại rất ít đàn ông thật sự dám theo đuổi cô. Tuy rằng ngoài mặt Ôn Minh Nguyệt
không hối thúc, nhưng thấy con gái đã hai mươi lăm tuổi rồi mà còn chưa
bạn trai, trong lòng ngầm sốt ruột. Bây giờ, rốt cuộc cũng có một người
đàn ông lọt vào mắt xanh của con gái mình, nó còn chịu ra nước ngoài du
lịch với cậu ta nữa. Ôn Minh Nguyệt tò mò, xúc động khó có thể nói nên
lời, vô cùng bức thiết muốn nhìn dáng vẻ của người con trai đó như thế
nào.
Ôn Tửu bị mẹ già từng bước ép sát khiến
cho luống cuống chân tay, sau một lúc lâu mới nhắn lại một câu: “Sao con lại không biết xấu hổ mà làm thế chứ?”
“Đều đã cùng người ta ra nước ngoài du
lịch rồi, chỉ chụp một bức ảnh mà cũng xấu hổ? Ít nói nhảm đi, nhanh
nhanh chụp ảnh cho mẹ xem! ! !”
Ba cái dấu chấm than được gửi tới, mi tâm Ôn Tửu bắt đầu phá