
ú vị.
Di động trên bàn vang lên một tiếng ting nhỏ, Yến Luật cầm lên xem, là số 9 gửi đến.
Anh không chút để ý mở ra, phản ứng của anh giống như nhìn thấy một quả bom, các mạch máu trên mặt như muốn bạo phát.
Anh đứng bật dậy, cầm lấy di động, đang
định đi xuống tầng, kết quả vừa mới đứng dậy, liền phát hiện Ôn Tửu đã
đi lên tầng ba, cô khoanh tay đứng trước cửa nhà ấm trồng hoa, mỉm cười
nhìn anh.
Yến Luật nhấc đôi chân dài, hừng hực vài bước đã vọt đến trước mặt
cô, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắt bén nhưng lạnh lùng, trong
mắt còn lóe lên chút giận hờn.
Lời ít mà ý nhiều vươn tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Mặc dù Ôn Tửu đang
bận nhưng vẫn ung dung thưởng thức biểu cảm giận dữ và xấu hổ của Yến
Luật, mặt mày cong cong, dáng vẻ tươi cười càng khiến cho Yến Luật tức
giận.
“Nhanh đưa điện
thoại cho tôi!” Anh nói giọng nặng nề, mang theo dư vị uy hiếp đến vô
cùng, mày rậm cau lại và đôi mắt lạnh lẽo có khí thế không giận mà tự
uy.
Thế nhưng Ôn Tửu xưa nay vốn to gan, Yến tiên sinh đe dọa, cô tuyệt đối không sợ, ngược lại
còn mỉm cười dịu dàng: “Anh gửi cho tôi một tấm ảnh, tôi sẽ xóa bỏ tấm
ảnh kia, như thế nào?”
Ôn Tửu vừa mới nói
xong, Yến Luật đã duỗi ra tay, đột nhiên vươn về phía trước tìm tòi, hai tay đều đút vào túi áo của Ôn Tửu, cô không kịp phản ứng ngay, cứ thế
bị anh bất ngờ ôm vào lòng.
Ôn Tửu vô thức giãy
dụa hai tay, không nghĩ tới Yến Luật lại khỏe mạnh như vậy, hai cánh tay của anh giống như hai sợi dây xích, trói chặt người cô, giam cô vào
trong lòng, tay phải từ sau eo vươn ra, áp chặt cổ tay cô.
Nhu đạo chính là kỹ năng chú trọng lấy tứ lạng bạt thiên cân (lấy nhỏ đánh lớn), Ôn Tửu không hề đề phòng nên đã để mất cơ hội, hai cánh tay cô lại bị
vây trong túi áo, cả người cô bị Yến Luật cao lớn giam cầm trước ngực
không thể động đậy. Dán chặt lên thân thể anh, cô gần như có thể cảm
giác được cơ bắp chắc nịch trên toàn thân anh và sức lực khổng lồ sống
động của anh.
Sức mạnh như thế này khiến cho ngay cả Ôn Tửu cũng có chút kinh ngạc.
Yến Luật dùng một
cánh tay ôm lấy cô, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi áo của cô ra, xóa bỏ bức ảnh đứa bé khỏa thân kia, cuối cùng bỏ điện thoại vào
miệng túi áo của cô, cứ cúi đầu như vậy, lại đối diện với ánh mắt của Ôn Tửu.
Khoảng cách giữa hai người gần như thế, dường như là dính sát vào nhau, gần đến mức khe hở ở giữa chỉ khoảng một gang tay, hoàn toàn có thể đếm được cả lông mi của
cô, đôi mắt thanh nhã lại trầm tĩnh, giống như một vòng xoáy cực lớn,
thoáng cái hút lấy mắt anh, khiến cho anh từng chút, từng chút một đắm
chìm trong đó, sâu thẳm không có giới hạn.
Trên người cô có một mùi hương nhàn nhạt, yên tĩnh, thanh nhã như hoa mai, hoa lan, Yến Luật như bị một sức mạnh nào đó khiến cho mê muội, lập tức cúi đầu nhìn
gương mặt thanh lệ trước mắt, đôi mắt tức giận, lạnh lùng đột nhiên trở
nên có chút âm u, mơ màng.
Ôn Tửu cảm giác đột
nhiên cánh tay bị bóp mạnh hơn, cô trông thấy rõ hầu kết của anh bỗng
nhúc nhích, còn có động tác nuốt nước miếng rất rõ rệt.
Đột nhiên, Yến Luật thả Ôn Tửu ra, quay người bước nhanh đi lại trước bàn.
Trước mắt anh như
hiện lên bờ môi ướt át xinh đẹp giống như hoa anh đào còn đọng lại vài
giọt sương sớm kia. Anh vô cùng khiếp sợ phát hiện, vừa rồi bản thân
mình vậy mà có cảm giác muốn nếm thử cánh môi anh đào kia xem nó có mùi
vị gì một cách mãnh liệt.
Miệng đắng lưỡi khô, tâm loạn như ma.
Yến Luật cầm lấy tách trà, dốc hết một ngụm, suýt chút nữa bị bỏng chết, anh vậy mà lại quên mất đây là trà nóng.
Ôn Tửu bước nhẹ đi đến trước mặt anh, cầm điện thoại quơ quơ: “Xóa bỏ cũng không sao, trong hộp thư của tôi vẫn còn.”
Yến Luật suýt chút nữa phun ra một búng máu, anh trừng mắt nhìn cô.
Ôn Tửu cười dịu dàng, nói: “Anh gửi cho tôi một tấm, tôi sẽ xóa bỏ, có được không?”
Yến Luật tức giận nói: “Điện thoại của tôi không có ảnh của chính mình, cô cho rằng tôi có thói quen rảnh rỗi tự chụp ảnh sao.”
“Không có cũng
không sao, anh cho tôi chụp một tấm là được rồi.” Ôn Tửu lấy điện thoại
di động ra, nói với Yến Luật: “Tôi chỉ chụp mặt nghiêng thôi.”
Yến Luật đành phải mặc kệ cho cô chụp một tấm, lạnh lùng nói: “Mau xóa ảnh trong hộp thư đi.”
Ôn Tửu buồn cười: “Không cần xóa, tôi cũng lưu vào hộp thư.”
Yến Luật: “…”
Lại bị cô lừa gạt rồi.
Ôn Tửu gửi tấm ảnh qua cho Ôn Minh Nguyệt, bà lập tức gửi lại một chuỗi dấu chấm than.
“Mẹ, mẹ muốn nói cái gì?”
“Quá đẹp trai, xuất sắc rồi! ! ! ! !”
Lại là một chuỗi dấu chấm than (!!!), Ôn Tửu phì cười, sau đó có chút thích thú nhìn sang Yến Luật.
Yến Luật nhăn mày lại: “Cô cười cái gì?”
“Mẹ tôi xem ảnh xong, nói anh trông rất đẹp trai.”
Yến tiên sinh giãn lông mày đang nhíu lại ra, hừ, chẳng lẽ không đúng sao?
“Cảm ơn Yến tiên sinh.”
Ôn Tửu đi đến cửa
của nhà ấm trồng hoa, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, cười cười: “Đúng
rồi, tôi đã quên nói cho anh biết, tôi đã nói với bà nội cho tôi tấm ảnh kia rồi.”
Trước mắt Yến Luật tối sầm lại, anh bước nhanh đuổi theo, kéo cánh tay cô lại: “Mau trả