
h ra: “Tự tôi đi được.”
“Đến lúc này rồi còn cậy mạnh?” Giọng
nói Yến Luật trầm xuống, xen lẫn một sự bá đạo không cho lựa chọn, không giải thích thêm nữa mà đỡ lấy cánh tay cô, tay kia ôm eo cô, đến lúc
này dường như đã ôm lấy cả người cô vào trong lòng, đi xuống dưới tầng.
Lúc người đang ngã bệnh, tình cảm luôn
yếu đuối lại có thêm một chút mẫn cảm. Ôn Tửu vừa xấu hổ, trong lòng lại cũng có một chút cảm giác khác lạ. Ở trong lòng anh thật ấm áp, lồng
ngực dày rộng, trên người lại có hơi thở nam tính rất dễ chịu.
Đi đến đầu bậc thang, bụng dưới của Ôn Tửu lại đau xót, bước chân của cô vô tình dừng lại một chút.
Yến Luật đột nhiên ôm ngang cô lên, chân dài bắt đầu từ từ bước xuống tầng.
Ôn Tửu lắp bắp kinh hãi, vội nói: “Mau
thả xuống, tôi tự mình đi được. Tôi có thể.” Dù là Ôn Tửu vẫn phóng
khoáng hơn so với những cô gái bình thường, cũng không chịu được tư thế
ôm công chúa thân mật như thế, một làn sóng nhiệt từ bên tai tuôn ra, cả gương mặt đều đã nóng lên.
Ông nội bà nội đang ngồi trên ghế sô pha dưới tầng xem tivi, Úc Thiên Thiên cũng đang ở đó, Yến Luật coi như là
muốn diễn kịch thì hành động như thế này cũng có chút khoa trương, cô
còn chưa bị bệnh nặng đến nỗi không thể đi bộ được, anh đây thật sự là
chuyện bé xé ra to rồi.
“Mau buông tôi xuống.” Sợ ông bà nội ở
dưới tầng nghe thấy, Ôn Tửu không tiện to tiếng, cũng không tiện cố gắng giãy giụa, sợ không cẩn thận sẽ làm cho hai người ngã từ trên cầu thang ngã xuống.
Thế nhưng mà Yến Luật trầm mặt, ngoảnh mặt làm ngơ với sự kháng nghị của cô, đi xuống cầu thang như bay.
Ông bà nội nhìn thấy Yến Luật ôm Ôn Tửu
xuống tầng, đều lắp bắp kinh hãi, Úc Thiên Thiên cũng ngẩng đầu nhìn hai người, sự kinh ngạc trên khuôn mặt lập tức tan đi, sau đó thay thể bằng vẻ tức giận. Yến Luật ở trước mặt cô, ôm người phụ nữ khác, cô cảm thấy quả thực anh là cố ý kích thích cô.
Ông bà nội và Yến Thanh Ngọc đều đồng thời hỏi: “Làm sao vậy?”
Yến Luật hấp tấp nói: “Đột nhiên đau bụng, tiêu chảy, cháu đưa cô ấy đi bệnh viện.”
Bà nội vội vàng nói: “Nhanh, Thanh Ngọc, con cũng cùng đi xem sao.”
“Không cần, cháu đi là được rồi. Cô ba, cô mở cửa giùm cháu đi.”
Yến Thanh Ngọc vội vàng đi mở cổng.
Yến Luật bế Ôn Tửu đi tới trong sân.
Yến Thanh Ngọc giúp Yến Luật mở cửa xe
ra, Yến Luật nhẹ nhàng đặt Ôn Tửu lên chỗ ngồi phía sau: “Em nằm đi.”
Ngay lúc vừa buông cô ra, đột nhiên Ôn Tửu nhẹ kêu một tiếng, tóc cô bị
vướng vào bên trên nút áo trên vai anh.
Yến Luật không dám đứng dậy, ngược lại
nhích lại gần hơn một chút, tư thế của hai người vô cùng thân mật, hơi
thở quấn quýt nhau, hơi thở của Yến Luật hơi gấp gáp, phả lên trên mặt
Ôn Tửu. Trong bóng tối, đôi mắt của Yến Luật lóe lên như ngôi sao sáng,
bình tĩnh nhìn gương mặt của Ôn Tửu đang gần trong gang tấc.
Trong lòng Ôn Tửu vừa sợ vừa loạn, trong lúc bối rối, bất chấp thương tiếc mái tóc, dùng sức kéo tóc ra: “Ổn rồi.”
Yến Luật hít một hơi thật sâu, đứng lên. Xe nhanh chóng chạy tới bệnh viện nhân dân, Yến Luật dừng xe, muốn ôm
Ôn Tửu xuống. Lúc này Ôn Tửu chết sống không chịu, một tay ngăn cánh tay anh lại, nói: “Tôi có thể tự mình đi được.”
“Bây giờ cô đang ở thành phố X, cái gì
cũng phải nghe lời của tôi. Bởi vì ngộ nhỡ cô xảy ra chuyện gì, tôi sẽ
phải chịu trách nhiệm với cô.” Sắc mặt Yến Luật sa sầm, giọng nói vừa
lạnh lùng lại vừa bướng bỉnh, ương ngạnh mà bá đạo.
Nhưng Ôn Tửu lúc này lại thế nào cũng không chịu cho anh bế mình, chỉ miễn cưỡng để cho anh ôm, nhanh chóng đi khám.
Sau khi hỏi tình huống thì bác sỹ lại kiểm tra một lượt, sau đó cho Ôn Tửu đi truyền dịch.
Chuyện trả tiền, lấy thuốc, đi tìm y tá
đều là Yến Luật làm. Ôn Tửu im lặng nhìn bóng dáng bận rộn của anh,
trong lòng cảm động đến lạ thường. Thế nào cũng không tưởng tượng được
đêm khuya tại nơi đất khách quê người, sẽ là Yến Luật cùng cô trải qua
việc truyền dịch trong phòng bệnh.
Cô ngồi ở trên giường, đang muốn xoay
người lại cởi giày, Yến Luật đã nhanh tay hơn, ngồi xổm xuống. Trong
lòng Ôn Tửu rung động đến tột đỉnh, cậu Yến là loại đàn ông năm ngón tay không dính nước mùa xuân, vậy mà lại xoay người quỳ gối cởi giày cho
cô. Đây quả thật là quá khó để tin. Cô nhìn Yến Luật không hề chớp mắt,
cho đến khi anh ngẩng đầu, bắt gặp tầm mắt của cô, cô mới kinh hãi nhận
ra rằng bản thân mình vẫn đang nhìn anh.
Đến giờ cô mới bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, vậy mà lại nhìn anh chằm chằm cả một lúc lâu.
Bên trong phòng chỉ có hai người, giường chiếu trống vắng, lọt vào trong tầm mắt đều là một màu trắng. Trong
phòng không có tivi, nhiệt độ của điều hòa cũng rất thấp, Yến Luật ôm
lấy cái chăn trên giường bên cạnh, đắp lên trên người Ôn Tửu. Lại kê
thêm hai cái gối ở sau lưng cô, vòng chăn quanh người cô.
Lúc Yến Luật cúi đầu làm những việc này, gương mặt lạnh lùng thanh tú trong lúc vô tình đã kề sát gần hai má của Ôn Tửu, khiến trái tim Ôn Tửu đập đến rối loạn, nhanh đến xưa nay chưa
từng có.
Những hành động này của Yến Luật khiến cho Ôn Tửu ngoài kinh ngạc, cũng rất xúc động.
Ôn Minh Nguyệt vẫn luôn