Tình Cạn Người Không Biết

Tình Cạn Người Không Biết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326685

Bình chọn: 9.5.00/10/668 lượt.

Đinh nói, "Em cũng nói rõ với anh ấy rồi!"

Tròng mắt Ninh Vi Cẩn thoáng thả lỏng một chút, bàn tay cũng buông bả

vai cô ra, ngón tro dọc theo mái tóc cô mà vuốt ve, đến cổ cô dường như

có chút lưu luyến, âm thanh cũng hòa hoãn hơn một chút, "Vậy em làm rất

tốt!"

". . . . . "

Tác giả có lời muốn nói: đối phó với tình địch, lúc nào cũng có khả năng cướp đi cô gái của mình, giáo sư Ninh sẽ không nể tình.

Mập lại nói: Giáo sư Ninh khoe bé nhím của Trịnh Đinh Đinh tất nhiên khiến Trần Tuần khó chịu rồi. ╮(╯▽╰)╭

Giáo sư Ninh ưu nhã, bình tĩnh, trên trán viết một chữ "Thắng": Tôi cần

gì phải cố tình khoe ra cho tên đàn ông hoa tâm đó nhìn, tôi không cần

thiết làm như vậy.

Mập: .
An: trong chương này có 1 số chỗ AN cũng không hiểu rõ lắm, do thời gian có hạn nên chỉ mới ed qua, xin lỗi vì làm việc tất trách, nhưng mà An

thực sự bận, hnay (tức thứ hai ngày mới đấy) An bận từ 6h30 sáng tới

9h30 tối luôn hic hic, thông cảm nhé, xl bjo mới post cho mọi ng.

Chiếc xe lướt nhanh trong màn đêm.

Đinh một tiếng, điện thoại báo có tin nhắn mới, Trịnh Đinh Đinh cúi đầu nhìn thấy.

“Tớ nghe Đại Miêu nói Trần Tuần trở về, anh ta đã liên lạc với cậu chưa?” – Tiêu Quỳnh.

Trịnh Đinh Đinh liếc nhìn Ninh Vi Cẩn bên cạnh một cái, mắt anh vẫn nhìn về phía trước, trầm ổn lái xe, ánh sáng bên ngoài cửa xe hắt trên mặt

anh, ánh sáng mờ ảo, nhìn không ra biểu tình lúc này của anh.

Cô nhắn lại: “Ừ, tớ đã cùng anh ấy nói rõ ràng rồi.”

Phía trước là đèn đỏ, xe ngừng lại, Ninh Vi Cẩn nhìn bên ngoài nói: “Bây giờ cũng không phải là quá muộn, muốn đi một vòng không?”

“Đi đâu?”

“Tùy ý đi một vòng.”

“Cũng được, anh quyết định đi.” Trịnh Đinh Đinh vui vẻ đồng ý, vừa rồi

ngồi trong quán bar lâu quá, nên bây giờ đầu óc có chút choáng váng, ra

ngoài hít thở một chút cũng khá tốt.

Ninh Vi Cẩn chuyển hướng, đến quảng trường nhỏ trước sông thành Nam.

Không nghĩ tới lúc này quảng trường nhỏ bên sông vẫn náo nhiệt như vậy,

đèn trong các cửa hàng san sát nhau sáng trưng, trong tay những người

qua đường đều cầm theo một cái đèn lồng nhỏ, vô cùng thú vị.

Hai người tìm một chỗ cỏ ven sông ngồi xuống, ngọn gió mang theo chút

không khí ẩm, Trịnh Đinh Đinh hít sâu vào một hơi, ánh mắt mơ màng, cảm

giác cái thanh nhuận của nước đều đã thấm vào tận tim gan, cực kỳ thoải

mái, đột nhiên đầu óc trở nên thanh tỉnh.

Trong đầu không khỏi hiện lên bộ dạng của Trần Tuần, trước khi đi, cô

nhìn thấy anh đứng ở trong quán bar vị trí gần cửa sổ, thân hình cao lớn anh tuấn, trong tay kẹp một điếu thuốc, anh cách cô rất xa, tựa như

cách cả một đại dương vậy.

Ninh Vi Cẩn không nói gì, Trịnh Đinh Đinh cũng vậy, hai người lúc này giống như đều đang ăn ý cùng nhau trầm mặc.

Thật lâu sau đó, lúc Trịnh Đinh Đinh đứng dậy phát hiện chân mình bị tê

cứng lại, không thể nhấc nổi, cô ảo não nắn bóp lòng bàn chân, Ninh Vi

Cẩn nhìn thấy vẻ quẫn bách của cô, hỏi: “Cần anh giúp không?”

Trịnh Đinh Đinh gật đầu.

Ninh Vi Cẩn cúi người, ngay lúc Trịnh Đinh Đinh bất ngờ không để ý đem cô bế ngang lên.

Trịnh Đinh Đinh hoảng sợ, cứ tưởng Ninh Vi Cẩn chỉ là giúp cô một phen,

không nghĩ tới anh trực tiếp ôm cô lên, hơn nữa còn là kiểu ôm công

chúa, cô chưa bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ thế này.

Ninh Vi Cẩn ôm Trịnh Đinh Đinh đến bên cạnh xe, lại trực tiếp đặt cô xuống, cử chỉ cực kỳ tự nhiên.

Lúc Ninh Vi Cẩn lần nữa cầm lấy cái chìa khóa, Trịnh Đinh Đinh không

nhịn được nói: “Không nghĩ anh thế mà lại dùng cái móc khóa trẻ con này

đeo vào đây.”

“Là Ninh Vi Tuyền đeo vào.”

“Thì ra là như vậy.” Trịnh Đinh Đinh nghĩ thầm, cũng đúng, người như giáo sư Ninh làm sao có thể dùng loại vật dụng như vậy.

“Nhưng mà anh không tháo ra.” Ninh Vi Cẩn chậm rãi bổ sung một câu.

Trịnh Đinh Đinh quay đầu sang, nghĩ bản thân mình nên cảm thấy vinh hạnh, lọt được vào trong mắt của Ninh Vi Cẩn.

“Anh cũng không biết lý do tại sao.” Ninh Vi Cẩn nghĩ nghĩ nói, “Sao lại thích để cho cái móc treo trẻ con này để bên người.”

Trịnh Đinh Đinh: “……..”

Sau khi về nhà, Trịnh Đinh Đinh gọi điện thoại cho Tiêu Quỳnh, Tiêu Quỳnh hỏi cô là thực sự đã nói rõ ràng với Trần Tuần rồi hả?

“Đúng vậy, tớ và anh ấy đã nói rõ ràng với nhau, chúng tớ chỉ thích hợp làm bạn bè.”

“Bởi vì Ôn Tử Hinh?”

“Ôn Tử Hinh cũng là một nguyên nhân, ngoài ra còn có tới tận bây giờ tớ

cũng chưa bao giờ hiểu Trần Tuần, tớ không biết trong lòng anh ấy cuối

cùng là đang nghĩ cái gì.” Trịnh Đinh Đinh nói, “Ở bên cạnh anh ấy, tớ

cảm thấy có một loại áp lực vô hình.”

“Còn với thầy giáo kia?” Tiêu Quỳnh chuyển chủ đề, “Ở bên cạnh anh ta thấy thoải mái sao?”

“À, cũng không gọi là thoải mái.” Trịnh Đinh Đinh nói, “Nhưng không giống loại áp lực kia.”

“Vậy cậu rốt cuộc là đã động tâm với vị giáo sư kia chưa?”

“Động tâm.” Trịnh Đinh Đinh cân nhắc hai chữ, thành thực nói, “Có.”

Mới vừa lúc nãy, lúc anh ôm cô trở về, cô cảm thấy tim mình đập rộn lên, cả người cũng không dám cử động, chỉ cần hơi giương mắt liền nhìn thấy

làn da sạch sẽ của anh, cùng với hầu kết trên cổ, cảm nhận được hơi thở

nam tính của


80s toys - Atari. I still have