Tình Muộn 2

Tình Muộn 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327395

Bình chọn: 7.00/10/739 lượt.

cúi đầu uống một hớp lớn cà phê, cà phê không đường cũng không thêm sữa, vị đắng tràn ngập khoang miệng khiến đầu lưỡi hắn tê dại, hắn nhíu nhíu mày.

"San San, anh biết em hận anh và Lâm Lâm. Nhưng mà cho dù em có muốn trả thù chúng tôi cũng không thể trả giá bằng cách hi sinh chính mình." Chu Trường An rầu rĩ mở miệng nói.

"Hả?" Tùng San sửng sốt, sau đó cười một tiếng, "Anh cảm thấy tôi đang giở trăm phương ngàn kế để trả thù anh sao?"

"San San, em đứng làm như vậy.không nên tự làm hại bản thân." Ánh mắt Chu Trường An thâm sâu nhìn cô, "Là anh có lỗi với em, anh là tên cặn bã, xem như anh xin em, nhanh chóng rời xa Cố Trì Tây đi. Người kia không phải là người em có thể đụng vào, thế lực của hắn ở Thành phố A lớn thế nào em không thể tưởng tượng được đâu. Anh không thể trơ mắt nhìn em rơi vào vực sâu."

Tùng San mới uống một ngụm sinh tố thiếu chút nữa phun ra, vội vàng lấy giấy ăn lau khóe miệng,vừa ho khan vừa cười.

"Rốt cuộc anh cũng thừa nhận mình là tên cặn bã rồi? Thái độ nhận sai này của anh nên nhận được một đóa hoa để khen thưởng" Tùng San xoa xoa mũi, tiếp tục cười nói: " không muốn tôi rơi vào vực sâu? Chu Trường An, anh cho rằng anh đang diễn kịch sao? Đừng có vô lý như vậy được không? Mà dù cho đó có là vực sâu đi chăng nữa thì không phải anh còn rớt xuống đó trước tôi rồi sao, anh có tư cách gì nói tôi chứ?"

Chu Trường An kinh hãi, "San San, em…em thật sự cùng ba Lâm Lâm bên nhau sau?"

Tùng San ngưng cười, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, "Nếu là sự thật thì thế nào? không được sao? Chỉ có anh là được ăn bám Cố Lâm Lâm, không cho phép tôi cùng Cố Trì Tây làm bạn sao?"

"San San!" Chu Trường An la to, khiến các khách hàng ở bên cạnh bị dọa sợ hết hồn.

Tùng San nhín thấy hắn hoảng sợ, cô mới nhận ra lúc nãy mình nói hơi quá, cô xoay đầu nhìn cửa sổ, "Anh nói hỏ tiếng chút đi, sợ người khác không nghe thấy sao ?"

Chu Trường An hít sâu, hạ giọng nói, "San San, em cứ trách anh đi, cứ hận anh đi, chỉ cần em có thể nguôi giận cái gì anh cũng đồng ý làm cho em, nhưng anh xin em, xin em đừng làm hại chính mình như vậy! San San, em là cô gái tốt, lại xinh đẹp, nhân cách cũng tốt nữa, em muốn tìm bạn trai như thế nào mà không được chứ! Cố Trì Tây ông ấy, ông ấy lớn hơn em 23 tuổi! Hơn nữa ông ấy còn có vợ con, em ở bên ông ấy, còn có tương lai sao! Trừ tiền ra ông ấy còn có thể cho em cái gì chứ!"

Tùng San nhíu mày, nhìn hắn, cả nửa ngày cô mới nói: "thì ra anh còn hiểu rõ hơn tôi sao? Vậy sao anh còn đi theo Cố Lâm Lâmlàm tên nịnh bợ ? đi theo Cố Lâm Lâm trừ tiền ra anh được cái gì?"

Chu Trường An gắt gao bóp chặt tách cà phê trên tay, "Em và anh không giông nhau! San San, anh là đàn ông, anh cố gắng làm việc, anh muốn để dành tiền cho ba mẹ dưỡng lão, anh còn muốn có chỗ đứng ở thành phố A! Trừ Cố Lâm Lâm ra, không ai có thể giúp anh cả! Nhưng em thì khác, San San em là con gái, em còn người ở thành phố A, em không giống anh có áp lực mưu sinh. Em chỉ cần thuận lợi tốt nghiệp, tìm một người đàn ông tốt mà gả đi, em sẽ hạnh phúc cả đời. Em có hiểu không ? mấy cái chuyện làm vợ bé cho đại gia nhà giàu này, không phải là chuyện mà một cô gái trong sạch, tốt đẹp như em nên làm , trước đây em không phải đã nói với anh, em không để ý chuyện tiền bạc, chỉ cần hai người có thể vui vẻ ở bên nhau em đã thấy thỏa mãn rồi sao?"

Chu Trường An kích động nói, Tùng San còn nhìn thấy trong mắt hắn hằn lên tơ máu.

Sinh tố đu đủ đem lên đã lâu, đọ lạnh cũng giảm đi, chỉ còn lại vị ngọt không nóng không lạnh. cô uống một ngụm, miễn cưỡng nuốt xuống. Sau đó cô cười nói, "thứ này sao lại khó uống như vậy chứ, sau này không kêu nó nữa”

"San San..." Giọng nói của Chu Trường An hơi nghẹn ngào.

Tùng San thở dài một hơi, "Chu Trường An, anh nói không sai, xem ra anh cũng còn một chút lương tâm . Anh yên tâm đi, tôi và Cố Trì Tây không phải như anh nghĩ. Tuy rằng không thể nói là một chút quan hệ cũng không có, nhưng tôi chắc chắn sẽ không phản bội lại nhân cách sống của bản thân ."

Lúc này Chu Trường An mới nhẹ nhàng thở ra, hắn lại uống một ngụm cà phê, đắng đến mức nhíu mày.

"Tôi quả thật rất hận anh và Cố Lâm Lâm, nhưng tôi cũng không hẹp hòi tới mức mỗi ngày đi tìm biện pháp trả thù các người. Chuyện cô đoạt bạn trai tôi, tôi làm mẹ kế cô này, cũng chỉ là giận quá nói cho đỡ tức mà thôi. Nếu thật sự làm như vậy tôi còn là Tùng San sao?"

"San San, anh chỉ biết em là một cô gái tốt ." Sắc mặt của Chu Trường An cuối cùng cũng hòa hoãn hơn nhiều." Nếu như có thể…về sau em có gặp chuyện gì…..có thể tới tìm anh."

Tùng San cười cười: "Anh đứng nghĩ hay như vậy chứ, đứng tưởng rằng anh nói những lời này là có thể khiến tôi tha thứ cho anh . Bên cạnh tôi có nhiều bạn bè như vậy còn cần tìm anh nữa sao? Chu Trường An, hai ta về sau cũng đừng gặp lại nữa. Bây giờ tôi vừa gặp anh là thấy phiền."

Tùng San đứng lên, từ trong giỏ sách lấy ra một tờ tiền, " Bữa này tôi mời, xem như là cúng cô hồn."

Lúc ra khỏi quán cà phê, Tùng San hít sâu một hơi, hốc mắt cảm thấy có chút đau.

cô không thể nói ra được đây là cảm gi


Teya Salat