Insane
Tình Ngang Trái

Tình Ngang Trái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328151

Bình chọn: 8.5.00/10/815 lượt.

ủ bê thức ăn nóng hổi và bia tới, hỏi thêm một câu: “Bạn trai và em gái cô đâu, sao họ chưa tới?” Bia đã khui ra nhưng sao vẫn không thấy bạn trai của cô?

Cô từng cùng Tư Nguyên hay dắt theo Tiểu Lộng đến quán này dùng cơm.

Cô mỉm cười, nói: “Anh ấy không phải bạn trai của tôi.”

Tư Nguyên sắp đính hôn rồi, mai mốt gặp nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều. Bởi vì, bọn họ không thể làm cho người ta hiểu lầm mối quan hệ này.

Ông chủ hơi xấu hổ, ngại ngần rời đi.

Tiểu Lộng có thể trở thành người sống thực vật, chẳng biết cô bé còn cơ hội líu lo cùng cô tới đây ngồi ăn hay không?

Cô nốc cạn ly bia lạnh và tự nhủ, hôm nay hãy phóng túng đi, vì ngày mai cô vẫn phải bày ra cái vẻ tao nhã ung dung thường lệ.



Trong công ty, Hình Tuế Kiến đang họp cùng vài cổ đông.

Trong cuộc họp, một số đối tác đang tranh luận gay gắt, chỉ riêng mình gã rất bất an. Gã mất liên lạc với Kiều Duy Đóa, dù đã gọi điện thoại mấy lần nhưng di động của cô không có ai tiếp.

“Tôi cảm thấy chúng ta nên đầu tư bất động sản đi. Mức tiêu thụ của chung cư Bích Quế Viên thuộc công ty bất động sản Nguyên Dã lần này khá tốt, giá cả phải chăng, vị trí đắc địa, kiến trúc đẹp mắt, chỉ gặp phải mùa kinh doanh ế ẩm thôi. Nếu chúng ta mua toàn bộ khu nhà, thì sáu tháng cuối năm nhất định sẽ hốt bạc!” Que Củi hứng chí bừng bừng.

“Nhưng bây giờ kinh doanh địa ốc rất phiêu lưu… bất động sản tại Bắc Kinh và Thượng Hải đã hạ giá tới 20%…” Tiểu Béo băn khoăn.

“Đấy là ở Bắc Kinh và Thượng Hải, người dân mỗi thành phố đều có suy nghĩ khác nhau! Cậu thấy bây giờ giá nhà đất của các thành phố khác đều ngã rạp, nhưng giá nhà cửa ở Ôn Thành có biến động sao? Nó vẫn chạy thẳng đuột kìa!”

Tiểu Béo ngập ngừng, “Đó là vì gần đây thị trường địa ốc gần như không có khối lượng giao dịch!”

“Mọi người đang chờ đợi thôi. Bắt đầu từ năm 2002, hàng năm cứ từ tháng sáu đến tháng tám là thị trường nhà đất ở Ôn Thành sẽ đóng băng, thậm chí hạ giá. Nhưng sau đó tới tháng chín, giá cả sẽ nhích dần lên ít nhất cũng 20%!” Que Củi rất tự tin với thị trường địa ốc sáu tháng cuối năm. “Mọi người cứ tin đi, người Ôn Thành chúng ta có tư tưởng truyền thống an cư mới lạc nghiệp. Hơn nữa nhiều Hoa kiều về nước chắn chắn sẽ tìm một chỗ dưỡng già, địa ốc làm sao sụp đổ?”

“Nhưng…” Tiểu Béo vẫn cảm thấy bất ổn.

“Tiểu Béo, lá gan của mày bé tẹo thế kia thì làm sao phát tài nổi?” Que Củi khiển trách.

“Đại ca, anh mua hết chung cư Bích Quế Viên đi, chúng ta phải làm Tống Khải Nguyên thấy sự lợi hại của anh!” Đợi nhiều năm nay, chính là chờ một ngày này.

Hình đại ca của bọn họ là ai? Là người mà Tống Khải Nguyên muốn thì nhận, không muốn thì thôi sao?

“Tôi đồng ý.” Ôn Ngọc nhanh chóng bỏ một phiếu tán thành.

Còn gã vẫn ở trạng trái vẫn lơ lửng, luôn cầm chặt điện thoại trong tay.

Lúc này, chiếc điện thoại của gã bất chợt rung mạnh, gã lập tức nhấc máy: “Em đi đâu? Tại sao không nhận điện thoại?” Giọng gã thật sắc, nhưng khi nghe đối phương trả lời thì gã nói: “Tôi tới ngay, ông hãy làm ơn chăm sóc cô ấy giùm.” Gã bỏ lại một đám người, đứng bật dậy lao nhanh ra ngoài cửa.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt Ôn Ngọc ẩn hiện nét tổn thương.

Hình Tuế Kiến tăng tốc độ chạy nhanh tới đích.

“Ủa?” Thấy người xuất hiện khác với mong đợi làm ông chủ ngơ ngác, “Cô ấy… uống say.” Thảo nào điện thoại của cô Kiều reo mãi, khi ông ta nhấc máy giúp thì thấy giọng nói trong điện thoại hơi khác với giọng nói của vị khách quen trước đây. Tuy nhiên, chính đối phương tự xưng bạn trai của cô nên ông chủ nghĩ là vị khách kia.

Hình Tuế Kiến nghiêm túc gật đầu, gã liếc xung quanh rồi lập tức nhắm ngay mục tiêu mà bước tới.

Gã liếc thoáng trên bàn cơm thấy ba chai bia rỗng. Gã rất thích uống rượu. Trước khi xảy ra việc kia, gã thích tụ tập các anh em nhậu nhẹt thả ga, nhưng gã không ngờ cô cũng uống rượu. Thú thực, gã chẳng tưởng tượng nổi cái điệu bộ say xỉn của Kiều Duy Đóa sẽ trông ra sao.

“Đi về nhà.” Gã ngồi đối diện với cô, gõ gõ lóng tay xuống mặt bàn.

Cô vẫn nằm im bất động trên mặt bàn. Cô đang ngủ à? Bên cạnh không có một móng bạn bè nào mà cô dám uống nhiều như vậy, cô to gan thật!

Gã cau mày khom người tới phía trước nhìn cô chằm chằm… Thật bất ngờ, cô không ngủ mà chỉ nằm nghiêng trên bàn, ánh mắt thất thần nhìn vào chiếc ly trống rỗng.

“Kiều Duy Đóa, có phải bác sĩ nói gì với em không? Hay Tiểu Lộng đã xảy ra chuyện?”

Trái tim gã hoảng sợ, dự cảm có điều chẳng lành. Mà cũng không đúng, nếu bệnh tình của Tiểu Lộng biến đổi, thì chị Ngô sẽ gọi điện báo với gã.

“Tiểu Lộng hả?” Dưới tác dụng của cồn, mặt mày cô đỏ nhừ tới mang tai, còn bộ dạng đầy hoảng hốt, “Tiểu Lộng đang ở bệnh viện, con bé khỏe lắm…”

Khỏe lắm? Nếu khỏe lắm thì tại sao trông biểu hiện của cô còn khó coi hơn khóc?

“Nếu Tiểu Lộng vẫn khỏe thì em bị sao vậy?” Nhìn cô bây giờ, trái tim gã bất giác nhói lên khó hiểu… Gã biết là không nên, nhưng tại sao gã có cảm giác như nó thắt lại?

“Tôi muốn có người tới cứu tôi…” Gương mặt xinh đẹp của cô trông như mất hồn lạc phách.

“Kiều Duy Đóa, em ổn chứ?” Nhìn cô giố