
?”
Nhìn dáng vẻ cô chán ghét mình như thế, lửa giận trong ngực càng ngày càng
thịnh, cháy sạch cả người đ hắn. “Kẻ lừa đảo, không phải cô nói yêu tôi
à, thích tôi à? Sao nhanh như vậy đã sinh con của người khác, mẹ nó,
không phải cô chơi tôi chứ? Có phải tôi không cần cô nữa, thì cô đi tìm
người khác thân mật!”
‘Bốp’ một tiếng, vang lên trên mặt hắn.
Cô vừa có chút khiếp đảm, bây giờ lại khôi phục tính nóng giận. “Thang Duy Thạc, tên khốn nạn này, anh dựa vào cái gì mà nói tôi? Chúng ta có quan hệ gì? Anh là gì của tôi? Nói cho anh biết, nếu anh dám nhục mạ tôi,
tôi nhất định sẽ kiện anh tội phỉ báng!”
Thang Duy Thạc xoa mặt
bị đau, tức giận đến ngón tay run lên. “Hạ Vũ Tình, tôi lớn thế nào,
ngoài cô ra, chưa ai dám đánh tôi!” Mẹ nó, bốn năm trước kia một cái tát hắn chẳng thèm so đo, nhưng hôm nay cô lại dám đánh hắn.
“Chỉ vì không ai đánh anh, anh mới khốn nạn như thế đấy!” Nói rồi, Vũ Tình nâng chân mình lên, dùng sức đá vào cẳng chân hắn. “Cút ngay, nơi này không
chào đón anh. Sáng sớm mai, anh đưa mười tám vạn tới, chúng ta về sau
không còn cơ hội gặp mặt nữa!”
Thang Duy Thạc đau đớn nhíu mày,
nhưng không ôm lấy cái chân đau của mình. “Hạ Vũ Tình, cô vẫn giống năm
đó. Thấy tiền sáng mắt, là mụ đàn bà mười phần hám làm!”
“Đúng
thế, tôi chỉ là đứa ham giàu thôi! Tôi là loại người gì, bản thân mình
tự hiểu nhất, không phiền đại tổng giám đốc như anh nhắc nhở!” Cô đi đến bên kia, ôm ngực ngạo mạn nói!
“Cô yêu gã đàn ông kia à? Đeo
kính mắt?” Hắn bỗng hỏi một câu, rời rạc không liền. Cố ý nói ‘Chồng’
của cô, nói thành đeo kính mắt!
Vũ Tình sửng sốt, khó hiểu vì sao hắn lại hỏi vấn đề này.
Vốn cô không cần phải trả lời, nhưng vẫn không nhịn được tức giận nói: “Yêu lắm, anh ấy là ba của con gái tôi, tôi không yêu anh ấy thì yêu ai!”
Trái tim Thang Duy Thạc giống như bị đâm, tương đối không thoải mái. Nhưng chết tiệt, hắn lại không chỗ phát tiết.
“Được, được, tôi muốn nhìn người đàn ông của cô, có bản lãnh gì!” Quăng một câu xuống, Thang Duy Thạc rời khỏi cửa hàng.
Nhìn bóng lưng hắn, Vũ Tình không biết là vì tức, hay nhớ tới ký ức lúc trước, hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống.
Edit mimi
beta Mag
“Mẹ, sườn làm xong chưa?” Nhạc Nhạc đi vào phòng bếp, nhìn mẹ đang xào rau!
Vũ Tình liếc con gái một cái, yêu thương oán giận nói: “Con mèo tham ăn
này, sắp xong rồi! Cách phòng bếp xa một chút, cẩn thận bỏng đấy!”
“Hì hì!” Nhạc Nhạc cười, sau đó chạy vào phòng khách, cười đùa với người đang xếp bát đũa nói. “Papa, sắp ăn cơm đấy!”
Tân Kỳ nhìn đứa bé đáng yêu, trong mắt tỏa ra yêu thích vô cùng!
“Leng keng!” Tiếng chuông cửa vang lên, Tân Kỳ lập tức chạy ra mở cửa!
“Nguyên Nguyên, cuối cùng em cũng về rồi, đang chờ em ăn cơm đấy!” Tân Kỳ khá săn sóc nhận túi đưa đến, xếp lại dép đi!
Nguyên Nguyên đau khổ đổi giày đi vào, oán giận nói: “Công ty vừa muốn cử em đến phía nam, đúng là xui xẻo muốn chết!”
“Mẹ nuôi!” Nhạc Nhạc hưng phấn nhào vào người đến, làm nũng để người ta bế.
Mà Nguyên Nguyên cũng rất yêu thương ôm nó, thuận tiện dùng sức thơm một cái lên má nó. ”Có nhớ mẹ không?”
“Có, mẹ nuôi tốt nhất, trên người còn có mùi kẹo rất thơm!” Nhạc Nhạc cười khanh khách nói.
Nguyên Nguyên ấn lên gương mặt nhỏ nhắn của nó một cái, sau đó nhăn mũi nói:
“Đúng là quỷ con ranh ma, nhưng hôm nay mẹ nuôi không mua kẹo cho con
rồi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc có chút thất vọng, nhưng
vẫn làm nũng trong lòng mẹ. “Không vấn đề gì , lần sau nhớ mang thì tốt
rồi!”
Nguyên Nguyên và Tân Kỳ trao đổi ánh mắt, trong lòng không
khỏi đều thầm đánh giá, đứa bé này không phải giảo hoạt ~~ bình thường!
Lúc này Vũ Tình đi ra từ phòng bếp, lớn tiếng tiếp đón bọn họ. “Mau đến, ăn cơm nào!”
“Vũ Tình ngại quá, em lại phiền chị!” Nguyên Nguyên lập tức nhận lấy thức ăn trong tay Vũ Tình, đặt lên bàn.
Nhạc Nhạc lập tức ngồi lên ghế dựa, hai tay đặt ở trên bàn, cũng đợi ăn cơm.
Vũ Tình bĩu môi, sau đó khinh thường nói: “Em bớt giả vờ đi, hình như mỗi
ngày đều nói xin lỗi chị, lời này chị nghe đến ngấy rồi! Nếu em thật sự
cảm thấy thật có lỗi, ngày mai về sớm một chút, sau đó em làm cơm, để
chị nghỉ ngơi một ngày!”
Nguyên Nguyên mỉm cười nói: “Em vẫn tiếp tục có lỗi thôi, chị Vũ Tình!” Cô nói thật có lỗi hoàn toàn là khách
khí, cô sẽ không nấu cơm đâu!
Tân Kỳ vuốt đầu cô một chút, oán
giận nói: “Nguyên Nguyên, em không được ức hiếp Vũ Tình đâu! Cô ấy phải
buôn bán, còn phải chăm con!”
“Nhưng em tan làm muộn mà, nếu không mỗi ngày anh lại đây giúp Vũ Tình là được!” Cô lẩm bẩm nói với Tân Kỳ.
“Em không ăn giấm à?” Tân Kỳ thấp giọng hỏi ở bên tai cô!
Nguyên Nguyên lập tức lắc đầu, thật không nể mặt nói: “Không sợ, anh theo đuổi chị ấy ba năm, lại ngay cả tay cũng chẳng chạm nổi, em cần ghen sao?”
Lời của cô, khiến Tân Kỳ tức giận đến đỏ mặt.
Viên Nguyên là bạn cùng phòng của Vũ Tình, Tân Kỳ lúc trước vì theo đuổi Vũ
Tình, không có việc gì lại chạy đến đây. Cuối cùng không theo đuổi được
Vũ Tình, hắn và Nguyên Nguyên ngược lại quen nhau, dần dần hai người
thành một đôi.
Mà Nhạc