
ấy đồng tiền dơ bẩn, muốn thế nào cũng được! Nếu anh muốn phát tiết, phải đi tìm vợ anh, tìm bạn
tình của anh, nếu bọn họ đều không gợi dậy nổi hứng thú của anh, ngươi
phải đi tìm tiểu thư khác, anh đừng hòng ức hiếp tppo!”
Nói xong, không biết cô là bị dọa, hay là tức giận, toàn thân đều run rẩy.
Mặt Thang Duy Thạc trở nên xanh mét, mắt sâu lạnh lẽo đủ để đông chết
người. Bỗng hắn khẽ nhếch khóe miệng nhiễm máu, kéo tóc cô đến, khiến cô không thể không ngẩng đầu nhìn mình. “Tôi chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn,
ha ha, bây giờ cô giả vờ làm thần thánh thánh nữ không thể xâm phạm?
Đúng là quá buồn cười! Lúc trước, không biết là người phụ nữ nào vì năm
vạn đồng mỗi tháng, lại hướng tôi tách hai chân ra! Cô cho là cô thanh
cao lắm à. Khi cô mười tám tuổi, năm vạn của tô có thể chơi cô một
tháng…… “
“Anh câm miệng cho tôi, Thang Duy Thạc, anh câm miệng
lại!” Vũ Tình tức giận hét to, vặn vẹo thân thể như phát điên, rút chân
dài ra dùng sức đá hắn.
Hắn làm sao có thể nhục nhã cô như thế, làm sao có thể! Hắn biết cái gì, hiểu cái gì? Hắn không biết cái gì cả!
Hắn không hề cho cô cơ hội đánh mình, linh hoạt tránh khỏi tập kích của cô. “ Sao thế, tôi nói không đúng à? Bây giờ cô thẹn quá thành giận, ha ha, đúng là tức cười! Hạ Vũ Tình, cô giả vờ làm con gái nhà lành lừa người
khác còn có thể, nhưng cô gạt được tôi chắc?”
“Đúng, đúng, đúng,
tôi từng là món đồ chơi của anh, nhưng tôi bây giờ không phải, anh không thể ép tôi làm gì!” Hạ Vũ Tình giữ nước mắt trong mắt, thấp giọng quát.
edit Mag
Càng không thể chiếm được, lại càng muốn lấy được, con người đều có bệnh chung này.
Thang Duy Thạc lấy chi phiếu ra, tuyệt bút vung lên viết xuống một chuỗi con
số, sau đó quơ quơ trước mắt Hạ Vũ Tình. “Một trăm vạn, cô ngẫm lại xem, lúc trước cô cùng tôi một năm cũng chỉ có sáu mươi vạn, bây giờ tôi ra
một trăm vạn chỉ cần một lần của cô, không phải rất rõ ràng sao?”
Tự tôn của Hạ Vũ Tình bị hắn dẫm đi dẫm lại, điều này khiến cô khó chịu
không thể ngẩng đầu lên. Cô chỉ cúi đầu, không ngừng lắc. “Không, anh đi đi, anh đừng nhục nhã tôi!”
Hắn bật cười hai tiếng, tay ôm cô
lại, tay bá đạo nâng eo mảnh khảnh của cô lên, dùng sức ép vào thân thể
mạnh mẽ của mình. Dán miệng bên tai cô, thở ra nhiệt khí nói: “Hạ Vũ
Tình, tôi không nhục nhã cô, tôi chỉ muốn có được cô! Chỉ một lần thôi,
tôi sẽ không nói cho chồng cô!” Câu nói tiếp theo, hắn nói đến nghiến
răng nghiến lợi.
Chỉ cần nghĩ đến cô giữ mình vì chồng cô, hắn liền giận dữ, không thể không có được cô.
“Thang Duy Thạc anh có tiền thì cho người khác, tôi không cần. Tiền nhẫn kia,
tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho anh, mời ngươi buông ra!” Vũ Tình dùng sức kéo hắn.
Sức của cô đối với hắn mà nói, càng như
là mát xa. “Chỉ một lần cô cũng không chịu thiệt, dù sao chúng ta trước
kia không biết đã làm bao nhiêu lần rồi, thêm một lần cũng chẳng là gì
cả! Nhưng cái cô cần phải coi trọng, đây là một trăm vạn đấy!”
“Thang Duy Thạc, một trăm ngàn tôi cũng không cần, một trăm vạn này không biết không cảm thấy quá ít sao?” Thấy không thể thoát khỏi bàn tay hắn, Vũ
Tình bắt đầu giễu cợt hắn, chọc giận hắn.
Khóe miệng hắn xả ra
một nụ cười châm chọc, thì ra là hắn ra giá thấp. Hừ, quả nhiên là đàn
bà hám giàu, nhưng không sao cả, tiền hắn tuyệt đối không thiếu. “Cô ra
giá đi, cô cho rằng mình trị giá bao nhiêu tiền?”
“Năm trăm ngàn, anh có thể cho tôi không?” Cô mỉm cười, mở to mắt đẹp khiêu khích nhìn hắn.
“Tôi thấy cô thích tiền đến điên rồi, cô cảm thấy giá trị của cô là giá này à?” Năm trăm ngàn? Vâỵ mà cô ta cũng có thể nói ra.
“Không phải anh muốn mua sao? Vừa rồi nói đến thống khoái, tôi ra giá, anh lại luyến tiếc. Ha ha!” Cô châm chọc cười nói.
Loại cười nhạo này khiến trên mặt hắn nhất thời không còn ánh sáng, năm trăm ngàn đương nhiên không phải số nhỏ, khiến ai đó xuất ra mà không đau
lòng? Nhưng vì thể diện, hắn vẫn lấy chi phiếu ra lần nữa. Đáng chết,
hắn không thể để người phụ nữ này xem thường.
Đang lúc hắn viết chi phiếu, Vũ Tình lại rút gậy bóng chày ra, ném vào hắn……
Hắn viết chi phiếu, hoàn toàn không chú ý tới động tác của cô. Khi cây gậy
đánh đến lưng hắn thật mạnh, hắn mới biết được mình bị tấn công tập
kích. “Cô điên à, mụ đàn bà chết tiệt!”
Vũ Tình không chút khách
khí dùng lực đánh lên người hắn. “Thang Duy Thạc con chó chỉ biết động
dục này, cút cho ra ngoài cho tôi, cút đi!”
Động tác trong tay cô giống như không chịu khống chế, đánh hắn nhiều lần. Nhưng không biết là cố ý hay vô tình, cô lại không đánh vào đầu của hắn, chỉ đánh lên cánh
tay hoặc lưng hắn.
Cho dù hưng phấn hơn nữa, bị cô đánh như vậy cũng nói hết vị. “Được lắm, tôi đi!”
Nghe hắn nói như vậy, cuối cùng cô cũng thở hổn hển dừng tay lại. Nhưng
không buông gậy bóng chày, gắt gao nắm trong tay. “Anh đi mau, một trăm
vạn kia tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho anh, mời anh đừng quấy rầy tôi!”
Thang Duy Thạc nhịn tức giận xuống trợn mắt nhìn cô, rất lâu sau tràn ngập vị dấm chua hỏi: “Cô thật sự yêu chồng, yêu chồng đến thế ư”
Vũ Tình nhếch mày,